Kiều Nguyệt Dung không có cảnh quay nhưng mà cô ta lại không chịu đi về mà nhất quyết ở lại phim trường để xem Kiều Tâm Vũ diễn như thế nào, cô ta tức giận không vui khi thấy Kiều Tâm Vũ được đạo diễn Nghê khen ngợi như thế.
Kiều Nguyệt Dung nắm chặt tay thành nắm đấm móng tay của cô ghim sâu vào lòng bàn tay đến bật máu cô thầm nghĩ [Chết tiệt thật nếu mình làm không tốt thì sẽ bị so sánh với nó, rốt cuộc thì nó làm cách nào mà được Nghê Gia Long chọn làm nữ chính trong phim của anh ta được chứ?!]
Tô Cẩn và Kiều Tâm Vũ cùng đi vào phòng trang điểm để tẩy trang sau khi kết thúc cảnh quay ngày hôm nay.
Tô Cẩn thì thầm với Kiều Tâm Vũ “Ê lúc nãy Bạch Long có nói là lát nữa thay đồ xong thì ra ngoài anh ấy đưa tôi và bà về nhà đấy.
”
Kiều Tâm Vũ trợn mắt lên “Nhà sao? Từ đây mà về nhà mất gần hai tiếng đi xe lận đó, với lại tôi đã xin nội là thời gian này ở lại phim trường cho tiện công việc rồi mà.
”
Tô Cẩn khẽ lắc đầu “Tôi đâu có biết, lát nữa cứ gặp anh Bạch Long coi sao, tôi cũng mù mờ như bà thôi.
”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Uhm vậy lát nữa chờ mọi người đi trước rồi tôi với ông ra sau cho đỡ bị để ý.
”
“Okay, thôi tôi đi tẩy trang đây.
”
Lúc Kiều Tâm Vũ ngồi trong phòng tẩy trang một mình thì Kiều Nguyệt Dung bước vào, thông qua tấm gương lớn trước mặt nên Kiều Tâm Vũ đã thấy cô ta từ lúc cô ta bước vào cửa phòng rồi.
Kiều Nguyệt Dung giả lả cười cười lên tiếng “Chị à, thật không ngờ là còn có cơ hội gặp chị như thế này đó nha, em cứ tưởng là chị bị tuẫn táng theo Tịch đại thiếu gia rồi chứ.
”
Kiều Tâm Vũ khẽ nhếch môi cười đáp “Vậy lần này phải khiến cô phải thất vọng rồi, nhờ cô bày mưu tính kế để tôi bị ép gả đến Tịch gia mà tôi được tấm chồng như ý đấy.
”
Kiều Nguyệt Dung liền sững người nụ cười giả tạo trên môi cũng tắt lịm luôn “Cái gì cơ, tấm chồng như ý sao?”
Qua vài giây Kiều Nguyệt Dung liền cười lớn tiếng “Ha ha, mày tính gạt ai đây Kiều Tâm Vũ? Cho dù mày may mắn không bị tuẫn táng theo một người đã chết nhưng tao tin chắc rằng mày đã hết giá trị lợi dụng rồi nên Tịch gia mới buông tha cho mày một mạng thôi.
Nếu thật sự mày là đại thiếu phu nhân của Tịch gia thì đâu cần phải dấn thân vào làm một diễn viên để cầu danh tiếng như thế này.
”
Kiều Tâm Vũ tẩy trang xong rồi nên đứng dậy quay người lại nhìn Kiều Nguyệt Dung rồi nhếch môi cười lạnh “Vậy cô có từng nghĩ qua vì sao tự nhiên tôi được Nghê Gia Long mời diễn vai chính mặc dù tôi không hề có tên tuổi gì trong giới này không hả? Tôi nói cho biết thế lực của Tịch gia rất lớn nếu cô khôn hồn thì sống an phận một chút chỉ cần cô dám đụng đến một sợi tóc của tôi thôi thì tôi đảm bảo cô bay màu trong vòng một nốt nhạc đó.
Đây là lời cảnh báo cuối cùng tôi dành cho cô, tốt nhất nên ăn chay niệm phật bắt đầu hối lỗi về những chuyện xấu mà mình đã gây ra đi thì hơn.
”
Kiều Tâm Vũ bước tới đụng mạnh vào vai của Kiều Nguyệt Dung một cái rồi đi lướt qua cô ta luôn, cô bỏ lại một câu “Muốn đấu với tôi thì nên rèn luyện thêm trình độ trước đi.
”
Kiều Nguyệt Dung tức giận ra mặt lẩm bẩm chửi rủa một mình “Mọe nó, thật không ngờ có một ngày nó dám ăn nói xấc láo với mình như thế, mày được lắm Kiều Tâm Vũ tao nhất định khiến mày bị đuổi khỏi đoàn làm phim sớm thôi.
”
Bạch Long chờ Kiều Tâm Vũ thay đồ xong đi ra ngoài thì đưa cô và Tô Cẩn đến một biệt thự gần phim trường chỉ cần 10 phút đi xe là đã đến rồi.
“Chúng ta đến nơi rồi.
”
Kiều Tâm Vũ bước xuống xe rồi kinh ngạc hỏi Bạch Long “Chẳng phải anh nói chúng ta sẽ về nhà sao?”
Tịch Kỳ Phong đã đứng chờ sẵn bên trong rồi nên khi nghe Kiều Tâm Vũ hỏi vậy anh liền lên tiếng trả lời thay Bạch Long “Anh cảm thấy em ở khách sạn sẽ rất bất tiện cho nên mua luôn căn nhà này gần phim trường để em nghỉ ngơi và thuận tiện đi làm đó mà.
”
Tô Cẩn khẽ lắc đầu “Chậc chậc anh Phong đúng là quá chu đáo lo nghĩ cho vợ hết luôn, chả bù với em chẳng ai quan tâm em cả.
”
Kiều Tâm Vũ liền quay sang Tô Cẩn rồi lên tiếng “Ai nói không quan tâm ông, anh Phong mua căn nhà to thế này là để tôi và ông cùng ở lại mà nếu không anh Bạch Long đã không chở theo ông đến đây rồi.
”
“Tâm Vũ.
”
Kiều Tâm Vũ nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhìn ra đằng sau Tịch Kỳ Phong thì nhìn thấy Tiểu Lê nên vô cùng kinh ngạc “Tiểu Lê sao cậu lại ở đây vậy hả?”
Tiểu Lê liền vui mừng bước đến trước mặt của Kiều Tâm Vũ rồi xúc động lên tiếng “TâmVũ sau khi cậu rời khỏi cô nhi viện mình đã vô cùng lo lắng cho cậu sợ rằng cậu gả cho tên thiếu gia đã chết kia thì sẽ không thể quay về tìm mình nữa hu hu.
”
Kiều Tâm Vũ đưa tay lên lau nước mắt trên mặt của Tiểu Lê “Thôi được rồi cậu đừng khóc nữa chuyện nói ra thì dài dòng nhưng tóm lại là bây giờ mình bình an rồi nên cậu đừng lo lắng nữa nha.
”
Tiểu Lê gật gật đầu “Nhìn thấy cậu như vậy là