Mộ Dương chỉ cười rồi bảo cô ăn cơm đi đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
Cũng đừng vì anh mà cứ lo cho anh mãi, còn bản thân cô thì không ngó ngàng gì đến.
Tạ Như Phương ngồi bên cạnh chỉ im lặng ăn cơm, cô không biết người đàn ông này đang muốn làm cái gì nữa.
Trước đây rõ ràng không quan tâm đ ến sống chết của Từ Ninh Hi, bây giờ lại chu đáo tận tình đến lạ, làm cô thấy cảm lạnh nhiều hơn là cảm động đấy.
Ăn xong Từ Ninh Hi ngồi ở phòng khách nghe nhạc, Tạ Như Phương bất ngờ khi Mộ Dương đứng ở đấy rửa bát đũa.
"Bất ngờ thật." Tạ Như Phương nói.
Mộ Dương chỉ cười: "Vậy sao."
Tạ Như Phương im lặng, thật sự trong thời gian ngắn như vậy Mộ Dương có thể thay đổi sao? Anh ta vốn đâu phải loại người tử tế như vậy.
"Tôi đã lên thực đơn cho ngày mai rồi, cô chuẩn bị nấu cho Ninh Hi ăn nhé." Mộ Dương rửa tay rồi nói.
Tạ Như Phương nhìn tờ giấy note dán trên tủ lạnh, cô đến cầm lên xem, Mộ Dương thật sự đang nghiêm túc đấy sao?
"Vâng, tôi biết rồi."
"Cảm ơn cô." Mộ Dương bất ngờ nói.
"Hả?"
"Cảm ơn cô đã chăm sóc tốt cho cô ấy." Anh bảo.
"Gì đâu chứ, đây là công việc của tôi mà." Tạ Như Phương cười trừ, ừ thì ban đầu là vậy nhưng mà sau đó lại...
Mộ Dương nhìn Tạ Như Phương, lúc trước anh vô tâm không để ý đến, nhưng bây giờ nhìn kĩ thì trên người cô gái này có khí chất làm sao, và anh có thể thấy rằng cô trở về sau kì nghỉ đó đều có mục đích cả.
Nhưng mà là anh đoán thôi, trực giác cũng chưa chắc chắn là đúng hết.
Anh vẫn nên quan sát kĩ vậy, dù sao cũng có rất nhiều người đang nhìn ngó đến cái danh Mộ thiếu phu nhân kia.
Từ Ninh Hi trở thành vợ anh, sớm là mục tiêu của những kẻ có thù với anh rồi.
...
Từ Ninh Hi đã ngủ say, Tạ Như Phương ra ban công hút thuốc, cô đứng nhìn bầu trời đêm và khung cảnh bên dưới rồi thở dài.
"Tôi không biết là cô có hút thuốc đấy?" Mộ Dương đẩy cửa đi ra, súng cũng đã chỉ thẳng vào đầu Tạ Như Phương.
Tạ Như Phương không tỏ vẻ sợ hãi gì, cô chỉ bật cười rồi nhìn anh: "Anh phát hiện rồi."
"Cô...đến đây với mục đích gì?" Mộ Dương cau mày hỏi.
Tạ Như Phương hút một hơi thật sâu, nhìn khói thuốc trước mắt khiến cho Mộ Dương khó chịu thêm.
"Cô..."
"Đúng là Mộ Dương, tuy anh tệ bạc khốn nạn thật nhưng mà lời đồn về anh quả không sai.
Nhanh nhẹn, nhạy bén, tôi che giấu đến giờ lại bị anh nhìn ra rồi." Tạ Như Phương nhún vai nói.
"Cô ấy là người bị bệnh, nên tôi không hút thuốc khi ở gần cô ấy." Tạ Như Phương nói thêm.
"Từ đầu cô đã nhắm đến Từ Ninh Hi?" Mộ Dương hỏi.
"Phải, tôi và anh đều có chung mục đích là muốn Từ Ninh Hi chết đi." Tạ Như Phương nói thẳng vào vấn đề, cô cũng không cần lòng vòng nữa.
Bị nói trúng tim đen Mộ Dương có chút chột dạ, anh hạ súng xuống.
"Nếu bây giờ anh muốn, tôi sẽ giúp anh