Mộ Dương bất ngờ bế cô lên, Từ Ninh Hi bị dọa cho giật mình vội ôm lấy cổ anh.
Mộ Dương ôm cô lại bàn làm việc của mình, anh để cô ngồi gọn trong lòng.
Từ Ninh Hi ngơ ngác không biết anh có ý định làm gì nữa.
Cô lúc này ngồi gọn trong lòng anh cứ như một đứa trẻ vậy.
Ninh Hi níu áo anh, Mộ Dương cúi xuống hôn lên tóc cô: "Ngồi yên nhé."
"Dương."
"Tôi muốn gần em." Mộ Dương nói.
Từ Ninh Hi gật đầu, cô nghiêng đầu dựa vào lòng anh, cô vẫn còn muốn ngủ một chút.
"Mắt của em, tôi sẽ tìm cách." Mộ Dương lên tiếng.
"Không cần vội đâu, anh đừng vì em mà hao tâm tổn sức như vậy." Từ Ninh Hi đáp anh.
Mặc dù...cô muốn nhìn thấy anh một lầ nữa.
Đứng trước mặt cô, nhìn cô rồi cười đầy hạnh phúc, Từ Ninh Hi muốn nhìn thấy khoảnh khắc ấy.
"Tôi sẽ làm mọi thứ cho em." Anh nói.
Từ Ninh Hi dụi dụi đầu vào lòng anh, sao cũng được, anh muốn như thế nào cũng được.
Chỉ cần anh...
"Đừng bỏ rơi em, em xin anh." Cô nhỏ giọng nói.
"Sẽ không, tôi sẽ không bỏ em lần nào nữa đâu."
...
Cả ngày loay hoay ở công ty cuối cùng cũng được về nhà.
Mộ Dương giúp cô tắm rửa rồi ngồi sấy tóc cho cô, Từ Ninh Hi ngồi ngoan ngoãn như mèo con mặc anh làm gì làm.
Anh sấy tóc xong thì chải tóc cho cô, Mộ Dương bất ngờ lên tiếng hỏi cô: "Tôi có một điều muốn hỏi em lâu lắm rồi."
"Anh hỏi đi."
"Sao em lại đồng ý kết hôn với tôi? Ngoại trừ lí do vì em muốn trốn nợ ra, tôi không nghĩ em sẽ nhắm mắt đưa chân làm liều đánh đổi hạnh phúc của mình như vậy đâu." Mộ Dương ngồi xuống vuốt tóc cô rồi hỏi.
Từ Ninh Hi im lặng, anh thấy cô không đáp gì cũng im lặng cùng cô, có vẻ như cô chỉ muốn mượn Mộ gia làm nơi để trốn chủ nợ thôi, giữa anh và cô làm sao mà có tình cảm được chứ.
"Em...em ngưỡng mộ anh lắm." Từ Ninh Hi nói.
"Những lần anh đưa ba đến mua hoa ở tiệm, em đều nhìn anh từ phía sau."
"Lần đầu nhìn thấy anh, em đã đơ ra vài giây, anh phong độ, đẹp trai, còn cao như vậy, anh cứ như chuẩn mẫu mực một vị hoàng tử trong cổ tích vậy.
Em...em cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp một người như thế ở ngoài đời."
"Em luôn nhìn anh ở phía sau, anh rất ít nói, cười cũng không, mỗi lần đưa ba đến mua hoa anh chỉ đứng ở ngoài xe rồi hút thuốc." Từ Ninh Hi cười.
"Em...em thích dáng vẻ ấy.
Có lẽ em thích anh từ cái nhìn đầu tiên." Cô đỏ mặt, hai tay đưa lên ôm mặt mình.
"Em...em cũng nghĩ bản thân mình làm sao mà có thể nói chuyện với anh.
Nhưng mà em không ngờ chỉ vì mình uống rượu say lại xảy ra sự cố đó với anh, khoảnh khắc em tỉnh dậy ngồi lên và thấy anh nằm kế bên, em