Mộ Dương đỡ cô ra xe, Ninh Hi vào trong ngồi cạnh Tạ Như Phương.
Hôm nay cô được về nhà rồi, ngồi trên xe cô cứ đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, thoải mái quá, mát quá đi.
"Em đó, làm như lần đầu được ngồi xe vậy."
"Lần đầu em có thể thấy hết bên trong xe đó." Cô háo hức nói.
Câu nói của cô khiến cho anh khựng lại, phải rồi lúc cô không nhìn thấy cô cũng không biết chiếc xe này ra sao, trước kia anh cũng chưa từng đích thân lấy xe chở cô đi đâu cả.
Bây giờ cô nhìn thấy lại rồi, những chuyện anh làm vừa qua cũng đều là lần đầu trong mắt cô.
Mộ Dương cười, Tạ Như Phương nhìn qua gương có thể thấy nụ cười đó.
"Cẩn thận vết thương." Cô quan tâm nói, Từ Ninh Hi cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ngồi im, trong xe là khoảng lặng, Mộ Dương nhìn Tạ Như Phương, cô cũng vậy, cả hai đều có chung suy nghĩ.
"Em...sau này không cần chị chăm sóc nữa rồi." Từ Ninh Hi cúi đầu nói, mặt buồn rười rượi luôn rồi.
Dù sao Mộ Dương thuê Tạ Như Phương vì chăm sóc cho cô, do cô bị mù, bây giờ mắt đã khỏi rồi thì làm sao đây...
"Ừm, em khỏe lại rồi." Cô xoa đầu Từ Ninh Hi.
"Ai nói không cần cô ấy nữa chứ?" Mộ Dương lên tiếng.
"Nếu em thích cô ấy đến vậy cứ giữ lại đi, tôi cũng không yên tâm để em ở nhà một mình, cho dù mắt em đã khỏi." Mộ Dương nói.
"Thật sao?" Cô hỏi anh.
"Ừm, tôi không có gạt em." Mộ Dương đáp.
"Chị Phương...chị..."
"Rồi rồi, coi em vui chưa kìa." Tạ Như Phương nắm lấy tay cô, Từ Ninh Hi thật sự thích cô, con bé quý mến cô thật lòng.
Còn cô...ban đầu lại muốn giết Từ Ninh Hi, cuối cùng lại vì sự tốt bụng của con bé mà buông bỏ mọi thứ.
Từ bỏ Từ Ninh Hi sao? Cô chưa từng nghĩ đến, cô luôn cảm giác rằng mình và con bé có liên kết gì đó, cứ như bọn họ có một điểm chung vậy.
Nhưng mà...
Cô nhìn Mộ Dương, anh ta vì Từ Ninh Hi vẫn chấp nhận giữ cô ở lại, nhưng cô biết mình nên đi, đây là hạnh phúc riêng của cả hai họ, người ngoài như cô không nên lượn lờ trong nhà họ nữa, không gian riêng tư cũng không có.
Cứ ở tạm vài hôm rồi đi vậy.
...
Từ Ninh Hi được anh đặt tay vào khóa vân tay, cửa được mở ra, cô tròn xoe mắt.
Từ khi nào anh có được vân tay cô vậy nhỉ?
Cửa được mở ra, lần đầu cô nhìn thấy căn nhà nhỏ mà mình và anh đang sống chung bấy lâu nay.
"Oa..." Đối với cô, đây quá sang trọng rồi.
Mộ Dương ở sau xoa đầu cô: "Vào nhà nào."
Từ Ninh Hi bước vào trong, Tạ Như Phương giúp cô thu dọn đồ đạc, cô mở cửa phòng ngủ nhìn chiếc giường mà mình ngủ cạnh Mộ Dương mỗi tối.
Nhìn thấy mọi thứ trước mắt...thật là tốt.
Cô không còn sống trong bóng tối nữa, không sợ hãi, không cô đơn, ánh sáng quay lại với cô một lần nữa rồi.
Mộ Dương ở phía sau ôm lấy cô, anh cũng đưa tay đẩy cửa lại, Từ Ninh Hi xoay người lại đưa tay vuốt má anh: "Dương."
Cô ngắm nhìn kĩ gương mặt của anh lúc này, gần, gần quá...cô có thể thấy rõ mắt anh ra sao.
Ánh mắt dịu dàng và say đắm người con gái mang tên Từ Ninh Hi.
Anh cười, cô cũng cười: "Nhìn thấy anh dành nụ cười này cho em, em vui lắm."
"..."
"Trong cái suy nghĩ của em trước đây chỉ luôn nhìn thấy Mộ Dương mặt lạnh, không cảm xúc, ít nói cũng chẳng cười nhiều.
Vậy nên lúc anh em bị mù, anh ở bên cạnh cười nói ra sao em không thể tượng tượng rõ hết được.
Bây giờ nhìn thấy rồi...em vui lắm, em hạnh phúc lắm." Ninh Hi nói.
Mộ Dương nhìn cô, không nói gì nhiều anh liền chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn kia của Từ Ninh Hi.
"Ưm..."
Mộ Dương mạnh bạo chiếm lấy cô, Từ Ninh Hi nhắm hai mắt lại từ từ cảm nhận sự ấm áp anh đem lại.
Mộ Dương bế Từ Ninh Hi lên giường, cô nằm dưới ngẩng mặt lên nhìn anh: "Dương..."
Anh đưa tay cởi từng cúc áo của cô ra, Từ Ninh Hi bắt đầu đỏ mặt, cô đưa tay lên che mặt mình lại.
Mộ Dương dừng tay, anh đưa tay lên kéo tay của cô xuống: "Sao em phải ngại? Đây không phải lần đầu."
"Nó...nó khác lắm...lúc đó là em..."
Mộ Dương hôn lên má cô, anh nhẹ nhàng nói: "Lúc đó và bây giờ...đều giống