Cứ vậy Từ Ninh Hi phụ trách chăm sóc cho Mộc Lam được một tuần.
Trùng hợp thay nay cô ấy đến lúc đi khám thai, Từ Ninh Hi vốn định nhờ Mộ Dương đưa đi, nhưng cô biết anh không thích Mộc Lam, từ lúc cô ấy mang thai đến giờ Mộ Dương cũng chưa từng để mắt đến hay hỏi thăm đứa nhỏ như thế nào rồi.
Từ Ninh Hi đành bắt xe đưa Mộc Lam đi, cô cẩn thận khoác áo lên cho cô ấy còn chu đáo chuẩn bị một đôi dép thoải mái cho Mộc Lam đi, có vẻ như mang thai chân cô ấy có chút sưng lên, mang giày vừa đau chân vừa bất tiện với bà bầu.
Mộc Lam lên taxi, cô đã được Từ Ninh Hi quan tâm chăm sóc hơn một tuần nay, cô có muốn ghét người phụ nữ này cũng không thể nữa, cô ấy đối tốt với cô quá, cô không thể...
Đưa Mộc Lam đến bệnh viện, Kim Long Thành có ý tốt đã nhờ người quen của mình đặt lịch hẹn giúp họ, Từ Ninh Hi đưa Mộc Lam vào trong, cô an phận ngồi ở bên ngoài đợi.
Một lúc sau Mộc Lam khám xong đi ra, cô vội đứng lên đi lại hỏi: "Cô...thấy sao rồi?"
"Đứa bé khỏe, tôi cũng vậy." Mộc Lam đáp, cô đưa kết quả khám thai cho Từ Ninh Hi xem.
Nhìn cô háo hức mong chờ như vậy, Mộc Lam còn nghĩ mình đang mang thai hộ cho Từ Ninh Hi không đấy.
Từ Ninh Hi nhìn giấy khám, xem qua xem lại nhiều lần cũng không thấy có gì bất ổn, mẹ con khỏe mạnh cô ấy cũng vui lây dùm Mộc Lam.
Cả hai cùng nhau rời khỏi bệnh viện, từ lúc mang thai đến giờ đây là lần đầu tiên có người đi khám cùng cô.
Mộc Lam cảm thấy vui, an ủi được phần nào sự cô đơn và tủi thân trong cô.
Từ Ninh Hi quay sang hỏi cô: "Hôm nay cô muốn ăn gì?"
"Gì cũng được." Mộc Lam đáp.
"Thật sao? Tôi sợ cô sẽ khó chịu, cô có sợ mùi gì không? Cá? Tôm? Để tôi tránh." Từ Ninh Hi hỏi.
Một tuần qua cô nấu gì Mộc Lam ăn đó, cô cũng không biết cô ấy dị ứng với cái gì, không thích ăn gì nữa.
"Đồ ăn cô nấu rất ngon."
"Nên cô nấu gì cũng được." Mộc Lam mỉm cười.
Đây là lần đầu cô ấy cười với cô, từ lúc đến đây Mộc Lam luôn cúi mặt, cô ấy lúc nào cũng buồn ủ rũ, nhiều lúc lại khóc sưng cả mắt rồi bảo không sao.
Từ Ninh Hi rất lo lắng cho Mộc Lam, nhưng mà cô cũng không thể ép Mộc Lam nói ra tất cả.
Từ Ninh Hi đành suy nghĩ hôm nay nấu gì cho mọi người ăn, nên đổi món và cách nấu để ăn không thấy ngán nữa, Mộc Lam mang thai vẫn nên chiều cô ấy hơn chút.
Mãi mê suy nghĩ thì điện thoại cô đổ chuông, Từ Ninh Hi giật mình, cô vội bắt máy.
"Xin chào, tôi Ninh Hi đây."
[...]
"Được rồi, tôi sẽ đến đó." Sắc mặt cô thay đổi, không còn tươi cười như nãy nữa.
"Bác tài, cho tôi xuống xe." Từ Ninh Hi lên tiếng.
"Cô?"
"Cô về nhà trước nhé, hôm nay không nấu bữa tối cho cô được rồi." Từ Ninh Hi lấy phong bì trong túi mình ra đưa cho Mộc Lam.
"Giữ lấy, cô muốn ăn gì cứ gọi người ta giao đến, nếu bất tiện hãy nhờ anh hai tôi." Từ Ninh Hi nói rồi xuống xe, trước khi đi còn dặn dò kĩ càng tài xế đưa Mộc Lam về nhà an toàn.
Từ Ninh Hi bắt xe khác rời đi, Mộc Lam ngồi trên xe không ý kiến gì, không biết ai gọi điện đến mà khiến cho cô đang vui vẻ liền thay đổi sắc mặt.
Chuyện nghiêm trọng sao?
Mộc Lam nhìn phong bì trong tay, trước đó Từ Ninh Hi đã đưa cho cô một số tiền, cô đoán được đó là Mộ Dương muốn đưa cho cô, còn đây là...
Cô mở ra xem, bên trong còn có một mảnh giấy.
"Giữ lấy, cô chắc chắn sẽ cần đến."
Mộc Lam đọc xong thì bật cười, cô thật sự muốn hỏi Từ Ninh Hi...tại sao cô ấy có thể đối xử tốt với Mộc Lam như vậy chứ?
...
Từ Ninh Hi bước xuống xe, cô đứng nhìn căn biệt thự trước mắt, ở đây có vẻ đã lâu không có người ở rồi.
Phú Đồng gọi cô đến đây, nói rằng có chuyện muốn nói riêng với cô.
Từ Ninh Hi tiến vào, vừa bước vào trong cô đã nghe thấy