Kim Long Thành đưa Mộ Dương về nhà, Tạ Như Phương nói cô đã ngủ, anh mở cửa phòng kiểm tra thì thấy Ninh Hi nằm yên trên giường rồi.
Mộ Dương yên tâm đóng cửa phòng lại, anh ra ngoài lấy nước uống, nhìn bát cháo cô đang ăn dở anh cầm lên xem, Mộ Dương ngửi thấy mùi gì đó.
"Chị bỏ thuốc vào đây?" Mộ Dương hỏi.
Tạ Như Phương giật mình quay đầu lại, Kim Long Thành cũng đưa mắt nhìn cô.
"Em ấy ngủ dậy không thấy cậu đâu liền náo loạn cả lên, nên tôi mới! " Bất đắc dĩ cô mới làm thế thôi, chứ cứ để Ninh Hi ngồi đó lẩm bẩm một mình rồi làm đau mình cô không nỡ.
"Lần sau đừng làm vậy nữa.
" Mộ Dương đem bát cháo đổ đi rồi nói.
Anh biết cô bị đả kích rất nặng, tâm lý cũng bất ổn, nhưng anh không muốn để cô dùng đến thuốc mới có thể ngủ ngon được.
"Tôi biết.
"
"Nhưng cậu không nhận ra sao?" Tạ Như Phương hỏi.
Mộ Dương quay đầu lại nhìn cô.
"Lúc trước cậu bỏ mặc em ấy, đến khi em ấy bị mù, bị cậu bỏ rơi một mình tự sinh tự diệt, sống trong bóng tối nhưng em ấy chưa từng biểu hiện rõ là mình đang sợ hãi, khóc lóc hay mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ cậu.
"
"Đến cả việc sảy thai! nó đau đớn đến mức nào em ấy cũng chưa từng! "
Mộ Dương nhăn mặt.
"Còn lần này, vì chuyện như thế này em ấy lại đả kích như thế cậu có biết vì sao không?"
"Vì trước đó Ninh Hi không có cậu, bây giờ đã có cậu ở bên cạnh.
Ninh Hi! đã biết dựa dẫm vào cậu rồi.
" Tạ Như Phương nói.
"Ninh Hi trước đây chịu khổ, em ấy luôn tỏ ra hiểu chuyện, bị gia đình cậu bắt nạt ức hiếp, đối xử thậm tệ, đến cả việc sảy thai hay bị mù, bị bỏ rơi, em ấy vẫn cam chịu chịu đựng một mình.
"
"Lúc đó! em ấy không có cậu bên cạnh.
Mộ Dương, cậu hiểu tôi nói gì không? Cậu lúc này là điểm tựa duy nhất đối với em ấy, Ninh Hi xem cậu là người quan trọng, rất rất quan trọng.
"
"! "
Kim Long Thành đi đến vỗ vai cô, anh lắc đầu ý bảo cô đừng nói gì nữa.
Tạ Như Phương cũng im lặng, cô thở dài: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu hiểu.
"
"Cậu về rồi thì chúng tôi cũng đi đây.
"
"Thời gian này nhờ cậu chăm sóc cho Ninh Hi vậy.
"
!
Ba giờ sáng.
Mộ Dương vẫn chưa ngủ, anh ngồi bên cửa sổ rồi thở dài.
Từ Ninh Hi mơ hồ ngồi lên, cô không khóc không quấy, xuống giường đi đến chỗ anh.
"Mộ Dương.
"
Anh giật mình quay đầu lại.
"Em! em thức rồi sao?" Anh đưa tay kéo cô ngồi vào lòng mình.
"Mặt anh sao vậy?"
"Không sao đâu em.
" Anh vỗ về cô.
Từ Ninh Hi dựa đầu vào lòng anh, cô hỏi anh: "Anh! cảm xúc lúc này của anh như thế nào vậy?"
"Phức tạp, lẫn lộn, anh không biết nên nói như thế nào nữa.
" Mộ Dương rối bời.
"Anh có thấy em bẩn không?" Cô bất giác hỏi anh.
Mộ Dương im lặng.
"Anh cứ trả lời đi.
" Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên nói.
Mộ Dương gật đầu: "Nhưng! đó là lúc mới xảy ra chuyện.
"
"Anh thừa nhận với em, trước đây anh tìm đến bạn tình chỉ vì xem họ như một món đồ, chỉ cần bỏ tiền ra liền trở thành của mình.
" Mộ Dương nói.
"Em cũng vậy sao? Chỉ thích hợp làm bạn tình với anh?"
Mộ Dương lắc đầu: "Em là vợ anh, em khác với họ.
"
"Anh xin lỗi vì đã có suy nghĩ đó với em, anh ích kỉ, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình, từ trước đến nay đứng ở trên