Vì chưa bỏ được cái thói quen cũ, tối qua cô cứ thế ôm anh đi ngủ mặc dù lúc đầu là anh ôm.
Bảo Tú nhẹ nhàng lới lỏng vòng tay mình ra, Hàn Mạc Quân mất đi hơi ấm vốn có bắt đầu lục sục tỉnh dậy.Anh lơ mơ nhìn thấy đôi mắt vẫn còn phiếm hồng của cô vội kéo cô nằm xuống.
Ôm cô từ sau lưng, Hàn Mạc Quân nhắm hờ con mắt, gục đầu vào hõm vai Bảo Tú, thì thầm nói:- Nằm im, để anh ôm một lát.Cảm xúc tối qua vẫn vương lại nên Bảo Tú chẳng muốn đôi co với anh, im lặng không nói gì, bên tai cô là tiếng thở đều đặn của anh.
Hai người cứ như thế kéo dài một lúc, Hàn Mạc Quân ép cô lật người về phía mình, đưa tay ôm lấy má cô, ngón cái vuốt nhẹ bên rìa mắt bồ câu.
Anh hỏi cô, giọng có chút e dè:- Hôm qua sao em khóc? Có thể… kể cho anh được không?Bảo Tú hơi giật mình.
Cơ bản là anh đã tìm cô đúng lúc cô đang khóc.
Dù gì đó cũng là chuyện riêng của gia đình họ Đinh nhà cô nên cô không muốn anh xen vào.Thấy cô ngần ngại không muốn nói, Hàn Mạc Quân cũng không muốn ép.Bảo Tú suy nghĩ một chút rồi gỡ bàn tay trên má mình ra, viết vài chữ: “Em muốn về thăm nhà”.
Hàn Mạc Quân không suy nghĩ liền gật đầu, bảo: anh sẽ đưa cô về.Khi anh nói với Hàn Lương, chẳng hiểu thế nào nhóc đó lại sống chết đòi theo.
Bảo Tú lập tức lắc đầu.
Cô không thể để con thấy được mặt tối của xã hội dơ bẩn, nhất là trên người mẹ đau khổ này.
Bảo Tú vội lấy giấy viết: “Không phải con phải học sao? Không được đâu.” Tiểu Bảo xị mặt, buồn bã bỏ ra trường kỉ nằm.
Đúng lúc ấy, Nguyệt Thanh lại gọi đến báo nghỉ, nhóc ấy nhìn cô nở nụ cười khoái chí.
Hàn Mạc Quân cười trừ, dịu dàng nói:- Thôi được rồi! Cho con đi cùng.Tiểu Bảo đợi mỗi câu đó của anh, vui sướng hét toáng lên rồi nhanh chân chạy về phòng thay đồ.
Bảo Tú giật mình, giật giật góc áo anh lắc đầu.
Hàn Mạc Quân không hiểu vì sao cô hoảng loạn như vậy.
Ở Đinh gia có chuyện gì sao? Câu hỏi nghẹn lại ở cổ họng anh.Suốt chặng đường đi, Hàn Lương vui vẻ ngồi nghe nhạc còn Bảo Tú cứ nhăn mày nghĩ ngợi.
Mong là gia đình cô thấy anh và con sẽ không làm khó cô nữa.
Thật ra cô chẳng muốn lấy anh ra làm lá chắn nhưng không còn cách nào khác để cứu vớt tình hình rồi.
Thật may mắn nếu đó chỉ là do cô làm quá lên.Con xe Roll đen dừng trước một căn biệt thự màu trắng mang đậm phong cách phương Tây.
Chiếc cổng sắt to uỵch nhận biển số tự động mở ra, nhường đường cho chiếc xe.
Anh từ từ lái xe vào trong, hiên ngang đỗ ngay giữa cửa chính.Căn biệt thự được chia làm ba khu với ba toà nhà tách biệt.
Bảo Tú và Hàn Mạc Quân hiện tại đang đứng trước toà thứ nhất, bao gồm phòng khách và phòng của các thành viên.
Toà thứ hai dành cho khách.
Toà cuối cùng dành cho gia nhân và một phần của kho.
Diện tích mỗi toà được sắp xếp theo thứ tự ngược lại.Hồi trước, Bảo Tú cũng được sống trong toà đầu tiên và có phòng riêng đầy đủ tiện nghi bao gồm ban công và chiếc bể bơi lộ thiên.
Nhưng từ ngày ông chuyển sang nước ngoài, cô bị mẹ lấy lại căn phòng ấy và chuyển cô lên tầng gác mái cùng một toà.
Tuy trên đấy ngoài nhiều bụi và vài con chuột thì phong cảnh trên đó lúc bình minh và chiều tà quả mĩ mãn.
Căn phòng nhỏ hẹp nhưng cũng đủ để kệ sách nhỏ, chiếc giường gỗ 1m70 và chiếc bàn nhỏ.Cuộc sống ở đây cũng chẳng vui vẻ gì ngoài tiếng chửi bới của mẹ, tiếng roi vút của anh và lời sỉ nhục của đám gia nhân trong nhà.
Cũng may ba năm cấp ba và hai năm đại học dở dang, Bảo Tú xin ở kí túc xá của trường để tránh hoạ vào thân.
Tiền học họ gửi hàng tháng không đủ cho cuộc sống, bắt buộc cô phải đi làm thêm.Chợt nhóc Lương thì thầm nói:- Căn này không to bằng nhà nội trong Sài Gòn đúng không ba?- Điều ấy là đương nhiên rồi.
-anh đápChỉ vài phút sau khi gia đình nhỏ của Bảo Tú xuống hết xe, bố cô vui vẻ mở cửa chính đi ra, tay bắt mặt mừng với Hàn Mạc Quân.- Con rể! Quý hoá quá! Quý hoá quá! Sao nay con rảnh đến chơi à? Nhóc này là cháu ngoại ta ấy hả.
Trắng trẻo chưa này.Bố cô- Đinh Sơn Bạch nhìn thấy Hàn Lương đang lấp ló sau chân cô liền kéo gần lại, xoa xoa cái má phính của cu cậu rồi trêu.- Thôi vào nhà đi.
Mọi người ở bên