Bảo Tú rơi vào trầm lặng khi nghe anh Hoàng Am kể xong.
Năm cô từ Mĩ về, nội chỉ ra sân bay tiễn chứ không về cùng.
Một đứa trẻ phải tự mình làm thủ tục và lấy đồ sau chuyến bay dài khiến ai thấy cũng buông câu: “Sao lại bé này đi một mình vậy? Người nhà cháu đâu rồi? Cháu bị lạc gia đình à?”.
Giọng cô không dùng được, cuốn sổ tay nhỏ đã dày đặc những câu hỏi tìm đường sau lần ấy rồi cô loay hoay mãi mới tìm thấy chú tài xế của nhà ra đón.
Từ đấy nội chưa về nước lần nào, sao lại có chuyện nội ép bác nhận cô làm con nuôi? Sao nội phải làm thế? Cuộc sống đau khổ này cô không muốn ai phải chịu đựng giùm cô.
Nếu nội biết có chuyện này sao nội không cảnh báo cho cô? Nội nhúng tay vào chắc chắn sẽ không có người thiệt mạng và đó là điều chắc chắn.Chợt Hàn Mạc Quân tiến vào trong bộ dáng mệt mỏi, gật đầu với bác Chu Hoàng rồi nhẹ nhàng khuyên cô đừng trách ông ấy.
Thật ra ông nội cô đã sớm cảnh báo cho Am và Quân, chỉ là hai người không ngờ đến tình trạng sẽ nghiêm trọng như thế này.
Hơn nữa, dù mạng lưới ngầm của ông cô có tốt như thế nào thì cũng phải có giới hạn, không thể một tay che hết cả bầu trời được.
Như anh vùng vẫy khuấy đảo cả một vùng thương trường cũng phải nể mặt vài vị lão gia, nào có thể hống hách như ý muốn được.Hơn nữa, vụ việc lần nay có nhiều thế lực ngầm nhúng tay vào, khó tránh phải những tổn thất nặng nề như cái chết của Hàn Lương.
Ít nhất là 3 người nhúng tay vào, một là Lệnh Sương, hai là ông cô và một bên nữa.
Dựa vào quy mô và tính chất của vụ án thì anh có thể khẳng định đó là những tổ chức mẹ hàng đầu cạnh tranh với nhau.
Ba tổ chức liên thủ, bịt kín thông tin từ cảnh sát đến báo chí.
Dù có bị tố lên cũng lập tức được dẹp yên như không có chuyện gì xảy ra.
Chính phủ có can hệ gì hay không thì không chắc chắn nhưng có một số người thì có thể khẳng định.
Bởi Lệnh Sương không thể nào tham gia vào quyết định điều anh đi công tác xa, đó vốn là chuyện của nhà nước hoặc thuộc một dự án mở rộng thị trường của một quan chức cấp cao.Càng ngày càng nhiều việc, rắc rối theo đấy cũng nhân cấp bội khiến Bảo Tú như điên đầu trong cuộc điều tra.
Hàn Mạc Quân thì mệt mỏi, hốc hác nhìn tháy rõ trên khuôn mặt điển tả chỉ sau hai ngày.
Anh lo đủ thứ việc.
Từ lấy nguyên nhân về cái chết của Hàn Lương để cung cấp cho bên pháp lí lấy giấy chứng tử, thu xếp bảo quản thi thể con trai, ngăn chặn nguồn tin bên báo chí, làm mọi thủ tục phát tang tại nhà tang lễ theo mong muốn của cả hai vợ chồng.
Đám tang nhỏ ấy cũng chẳng nhiều người biết và đến vì cơ bản sự việc được che giấu toàn bộ.Bảo Tú trầm mặc nhìn con lạnh lẽo đơn côi trong chiếc quan tài tráng lệ đặt trên bệ hoa ly trắng đang ngào ngạt tỏa hương.
Khói hương trầm lặng lẽ lơ lửng giữa không khí trong nhà tang hòa cừng tiếng gõ mõ đều đặn và lời kinh phật của các nhà sư.
Một đám ma không một giọt nước mắt nhỏ xuống, một đám ma không kèn không trống, không cả người viếng thăm ngoại trừ người nhà.
Thân gia nhà Phó cũng đến viếng.
Bà Mặc Duyên cũng thắp lấy lén hương rồi quay về với đoàn, chặc lưỡi âm thầm lẩm bẩm kế hoạch tách Bảo Tú và Hàn Mạc Quân đã vỡ lẽ, phải tính lại từ đầu nhưng bị lão Phó gia nghe