Lam Nhược Vũ sau khi hôn mê liền tỉnh dậy, trước mắt cô vẫn là một màu đen tối.
Cô ngồi dậy điều chỉnh tâm trạng hổn loạn của bản thân , cô nhớ Lộ Lục Quân hắn đến nhà William một mực muốn đem cô ơi đi , còn nổ súng bắn anh sau đó một tay đánh ngất cô đem về nhà.
Nhược Vũ sợ hãi mím chặt môi, tay siết lấy tấm chăn
" Tỉnh rồi ? "
Nhược Vũ nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình cùng giọng nói hết sức quen thuộc khiến cô phải sợ hãi .
Lộ Lục Quân một thân cảnh phục bước đến cạnh giường cô, đưa bàn tay to lớn nâng cằm cô lên mà quan sát nét mặt.
Là sợ hãi ? Cô sợ hắn sao ?
" Nhược Vũ, em sợ tôi ? "
" Buông tha cho tôi.
Tôi đã trả nợ cho cha, chúng ta không còn nợ.
Ly hôn đi, giải thoát cho tôi "
Cô bình tĩnh mà nói không thấy được sắc mặt của hắn đang dần tối lại , bàn tay vô thức siết mạnh lấy chiếc cằm nhỏ bé của cô .
" Em nói lại lần nữa ? "
" Tôi muốn ly hôn ! "
Bịch
Hắn tức giận không thương tiếc đè cô xuống giường, thân người to lớn bao phủ lên cơ thể nhỏ bé của cô khiến cô sợ hãi giọng trở nên run rẩy
" Anh...!Anh muốn làm gì? Lộ Lục Quân, anh mau tránh xa tôi ra "
Hắn cười lạnh một tay xé toạt bộ đồ trên người cô lộ ra cảnh xuân vô cùng xinh đẹp, Lam Nhược Vũ vùng vẫy hét toáng lên , nước mắt vô thức chảy xuống
" Lộ Lục Quân, anh muốn làm gì? Mau bỏ tôi ra "
" Cô muốn ly hôn với tôi ? Có mơ cũng đừng nghĩ đến.
Lộ Lục Quân tôi chưa chơi chết cô thì cô đừng mong thoát khỏi nơi này ! "
" Muốn ly hôn với tôi để đến với tên kia sao ? Được ! Tôi coi tôi chơi cô như vậy hắn còn để ý đến cô không ! "
Dứt lời hắn cuối người xuống ngậm lấy đôi gò bồng trắng nõn kia của cô, ra sức cắn mút khiến chúng đỏ lên.
Nhược Vũ đau đớn mà cầu xin, nước mắt ướt đẫm chiếc gối cô đang nằm
" Đừng...!Đừng mà.
Lộ Lục Quân tôi cầu xin anh, đừng mà "
" Không phải cô nói yêu tôi sao ? Yêu tôi thì nên ngoan ngoãn chiều tôi đi "
Hắn cười, nụ cười đầy châm biếm mà nhìn cô.
Sau đó cuối người làm tiếp công việc đang gian dở mặc kệ cô ra sức cầu xin, ra sức vùng vẫy kịch liệt thế nào hắn cũng không buông tha , cứ mạnh mẽ ra vào bên trong nơi tư mật đấy của cô, Nhược Vũ đau đớn mà bật khóc.
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm với hắn trong tình cảnh như thế này, chưa từng nghĩ hắn sẽ làm vậy với cô, chưa từng.
Lộ Lục Quân bây giờ thật khác! Khác so với tưởng tượng trước đây của cô.
Sau khi trận ân ái diễn ra, Nhược Vũ vô hồn nằm trên giường không quần áo, cô cuộn người trong chăn mà mím môi bật khóc không phát ra tiếng.
Còn hắn sau khi mây mưa với cô liền cảm thấy sảng khoái, từ tốn mặc quần áo, hắn quay đầu nhìn cô với ánh mắt đầy chán ghét
" Để tôi xem hắn ta có còn cần một cô gái không còn trinh tiết như cô nữa không ! "
Sau đó hắn ra ngoài, mặc cho cô nằm trên giường bật khóc nấc nở.
Tại sao hắn lại đôi xử với cô như vậy ? Cô mất cha, mất đi đôi mắt vẫn chưa làm hắn hài lòng sao ? Bây giờ lại cướp đi lần đầu tiên của cô.
Hắn rốt cuộc muốn hành hạ cô ra sao nữa đây ? Nợ đã trả hết, hắn còn muốn thế nào ?
Sau khi Lộ Lục Quân đến sở cảnh sát, người giúp việc nhanh chóng đến phòng cô mà phục vụ
" Thiếu phu nhân, cô có cần tôi giúp gì không? "
Nhược Vũ chậm rãi ngồi dậy , đôi mắt vô hồn hướng về vô không, cô mệt mõi cất tiếng
" Làm ơn giúp tôi mặc đồ "
" Vâng ! "
Người giúp việc lập tức đi nhanh đến đỡ lấy cô, giúp cô thay đồ.
Sau khi thay xong, người đó dìu cô ra khỏi phòng rồi xuống cầu thang đến phòng ăn.
Nhược Vũ từ đầu đến cuối chỉ biết dựa vào người này mà đi lại, để làm việc, cô lại nhớ đến người đó, nhớ hơi ấm cùng sự dịu dàng của người đó dành cho cô.
Nhược Vũ từ từ ngồi xuống ghế ăn thì lại nghe tiếng kéo ghế ngồi đối diện mình, lại nghe tiếng nói đầy châm biếm của Cẩn Y
" Đây không phải là Lam Nhược Vũ sao ? Tôi tưởng cô bỏ trốn rồi, sao lại ở đây ? Mắt làm sao vậy kìa, không thấy sao ? "
Cô khẽ cười nhạt , chậm rãi lên tiếng
" Tôi vốn dĩ đã thoát khỏi căn nhà này rồi mà Lộ Lục Quân chồng tôi lại nhớ mong đến tôi nên đã đem tất cả cảnh sát đến đem tôi về.
Cô biết không? Dù tôi bị mù nhưng đêm qua anh ấy lại rất yêu thương tôi, còn bắt tôi chiều anh ấy cả đêm thật mệt "
Nói đến đây cô đưa tay chậm rãi kéo áo trên vai xuống lộ ra những vết xanh đỏ đến chói mắt.
Dù cô không thấy được vẻ mặt của cô ta thế nào nhưng cô chắc cô ta đang rất tức giận.
" Lại lo lắng không để tôi ngủ một mình như ai kia "
" Cô...!Cô