Edit: Một Chiếc Quần | Beta: Thụy
-
"Ayer tiên sinh" Hứa Nặc lạnh lùng nhìn hắn, cậu nói: "Tôi sẽ chuẩn bị tiền trả cho ngài trong thời gian sớm nhất."
"Được thôi, phu nhân." Ayer có chút tiếc nuối, chậc chậc lưỡi, "Chúc may mắn."
"Ừm." Hứa Nặc gật đầu, khách khí nói "Ngài đây ngày bận trăm công nghìn việc, không tiện ở lâu, khoản nợ kia tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ngài."
Ayer vốn định ngồi thêm một lát thì lại nghe thấy lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, hắn chỉ đành nhún nhún vai, đứng dậy ra về.
Ayer vừa đi khỏi, Hứa Nặc bỗng chốc cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực, mệt mỏi rã rời.
Số nợ lớn đó hệt như một tảng đá nặng trịch đè trên người cậu.
Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ...!
Cảm giác hưng phấn trong người cậu còn chưa biến mất hết.
Nó vẫn đang điên cuồng len lỏi trong mạch máu, khiến bàn tay cậu run lên nhè nhẹ, chiếc chén đang cầm suýt chút nữa rơi xuống đất.
Không biết có phải do tác dụng thuốc kích thích hay không mà cơ thể cậu dần nóng lên, ở nơi không tiện nói truyền đến cảm xúc trống rỗng khó tả.
Hứa Nặc biến sắc.
"Tiểu Mỹ, mang thuốc đến cho tao."
Tiểu Mỹ vội vàng bê một cái khay tới, "Chủ nhân, chẳng phải ngài mới dùng thuốc tối qua sao ạ? Còn chưa đến giờ mà."
"Tao không biết, chắc do sáng dùng thêm thuốc kích thích." Hứa Nặc cau mày, cậu cầm lấy viên thuốc hồi lâu, nói "Thuốc này còn nhiều hay ít?"
Tiểu Mỹ nhanh chóng lật qua lật lại notebook, trả lời:" Không nhiều lắm ạ, chỉ còn ba ngày thuốc nữa thôi.
Lát nữa tôi sẽ đi mua thêm."
Hứa Nặc nhìn chằm chằm viên thuốc nhỏ xíu trong tay, thở dài.
Nếu không phải Chiến Thần mãi không chịu đánh dấu cậu, cậu còn cần dùng thuốc điều chỉnh kỳ phát tình mỗi ngày ư?
"Thôi, không cần mua nữa đâu." cậu cười khổ, "Đắt lắm, đi mua cho tao ít thuốc ức chế đi." Nói xong, cậu ngửa đầu nuốt luôn viên thuốc trong tay, còn cố ý để viên thuốc mắc ở đầu lưỡi một lát, hệt như luyến tiếc miễn cưỡng nuốt xuống.
Tiểu Mỹ gục đầu sang một bên, vẻ mặt buồn buồn.
"Tao tới chỗ phu nhân ngồi một lát."Hứa Nặc uống hết một nước, đặt cái cốc rỗng xuống bàn."Tùy mày muốn đi chơi đâu thì đi, ngoan nhé."
"Dạ." Tiểu Mỹ thành thành thật thật gật đầu, sau đó đưa tay lên lau mắt.
Chủ nhân bình dị dễ gần như vậy, lại còn dỗ dành mình, chẳng biết nếu kể ra sẽ có bao nhiêu người máy gia dụng thấy hâm mộ mình.
Nó âm thầm hạ quyết tâm, dù cho tương lai chủ nhân có đem bán nó đi để trang trải cuộc sống thì nó nhất định sẽ không một lời oán hận.
Hứa Nặc vào phòng Bạch Tuệ, thấy bà đang nằm dựa vào giường đọc một cuốn sách.
"Phu nhân, người ổn chứ?"
Bạch Tuệ buông tập tranh trên tay xuống, nhìn Hứa Nặc cười ôn hòa: "Đã tốt hơn nhiều rồi, vốn từ đầu cũng không có gì to tát cả, nằm tĩnh dưỡng một hai ngày là ổn thôi."
"Vậy là tốt rồi." Hứa Nặc gật gật đầu, mím môi.
Bạch Tuệ nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bà nở một nụ cười nhẹ nhàng:"Có phải...!Ayer tới để đòi nợ không?"
"...!Vâng" Hứa Nặc gục đầu, khẽ nói.
"Con xin lỗi, con chẳng thể chèo chống nổi."
"Không sao, đứa nhỏ này, con đã làm rất tốt rồi." Bạch Tuệ dịu dàng xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói "Ayer là thương nhân, trước đây mỗi lần Thần Nhi gặp hắn đều phải nâng cao 100% cảnh giác...!Bây giờ hắn tới đòi nợ thì chắc chắn đã có ý định từ trước."Bà nhìn thoáng qua Hứa Nặc, chậm rãi nói tiếp "Hắn muốn nhiều hay ít?"
Hứa Nặc thành thật nói ra.
Bạch Tuệ nghe thấy con số này