Edit: Chỉ muốn làm cá mặn
Beta: Chỉ muốn làm cá mặn, Mina
-
Hứa Nặc ngẩng đầu thì nhìn thấy một Alpha đang đứng ở ngay cửa, cậu vội vàng đứng lên: “À, xin chào, tôi là Hứa Nặc, là… vợ của Chiến Thần.”
“Ừm, chào cậu, tôi tên Kỷ Lân”.
Vẻ mặt của Alpha trông rất nghiêm túc, cử chỉ có phần uy nghiêm, y bước đến bàn, cầm chén trà lên uống một hớp.
Trong lúc đó, Hứa Nặc cũng nhân cơ hội quan sát vị Alpha này.
Kỷ Lân rõ ràng không còn trẻ, nhưng dù thế thời gian cũng không để lại bao nhiêu dấu vết trên khuôn mặt mà ngược lại cho y thêm khí chất trưởng thành và chững chạc.
“Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Hứa Nặc nắm chặt tay Chiến Việt, thấp giọng nói: “Chiến Thần bị tấn công bất ngờ, mấy ngày nay có nhiều tin đồn xấu lan truyền khắp đế quốc.
Trong nhà chỉ còn lại tôi và phu nhân, cùng với Chiến Việt chưa đủ 18 tuổi…”
Kỷ Lân kéo ghế trước bàn lại ngồi xuống, ngón tay đan nhau chống cằm, nheo mắt nhìn cậu nói: “Cho nên cậu đến đây để nhờ sự bảo hộ từ quân đội?”
“...Đúng vậy”, Hứa Nặc có chút xấu hổ, dù sao cầu xin giúp đỡ từ người khác cũng không phải là chuyện vẻ vang gì “Khi nào Chiến Thần trở về nhất định sẽ dốc lòng báo đáp ngài.”
“Cậu nghĩ rằng Chiến Thần có thể trở về?”
“Đúng vậy”, Hứa Nặc càng nói càng kiên định: “Chúng tôi tin tưởng anh ấy sẽ trở về.”
Kỷ Lân nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên cười khẽ: “Cậu thật là một nhóc con hiểu chuyện.
Nhà tôi cũng có một nhóc Omega, có lẽ cũng bằng tuổi cậu đấy.”
Hứa Nặc ngừng lại một chút, gật đầu: “Phu nhân của ngài hẳn là một Omega rất đáng yêu.”
“Là con trai tôi”, Kỷ Lân thấp giọng nói: “Đáng yêu thì không chắc, nhưng đáng ghét thì có đấy.”
Tuy trên mặt tỏ vẻ chán ghét, nhưng trong mắt lại đầy sự cưng chiều vô hạn.
Hứa Nặc mỉm cười: “Vậy thì quan hệ của hai người nhất định là rất tốt.”
“Thật không?”, Kỷ Lân không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt có chút kỳ lạ, vành tai đột nhiên đỏ bừng lên.
Y ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu được hoàn cảnh hiện tại của cậu.
Tôi sẽ nộp đơn lên cấp trên nên cậu cứ yên tâm.
Trước tình trạng này… quân đội sẽ không mặc kệ đâu.”
Hứa Nặc thở phào nhẹ nhõm, đầy cảm kích nói: “Vậy thì cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Không có gì” Kỷ Lân đứng dậy, liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tường rồi nói: “Vậy thì cậu về trước đi, tôi có việc bận cần phải làm nên không thể tiễn cậu được.”
“Không sao, vậy tôi đi về trước đây”
Lúc đi ra ngoài lại là một trận người nhìn tôi trốn, không biết có phải mấy quân nhân đã tập luyện xong chưa, mà trên đường đi đột nhiên có nhiều thêm Alpha và Beta.
Bọn họ ngồi từng nhóm thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng có vài người còn chỉ thẳng vào Hứa Nặc.
Hứa Nặc nắm chặt tay Chiến Việt, dùng sức kéo thấp vành mũ, bước nhanh ra ngoài.
Cho đến khi đã lên xe, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Chiến Việt sợ hãi mà ôm chặt cánh tay Hứa Nặc, ngẩng đầu hỏi: “Anh Hứa Nặc, người đó sẽ giúp chúng ta sao?”
“Sẽ giúp mà”, Hứa Nặc có vẻ tâm trạng rất tốt, vươn tay xoa đầu nhóc, “Chúng ta đúng thật là may mắn khi có thể gặp được thượng tướng Kỷ Lân, nghe nói ngài ấy là một người rất chính trực, chắc chắn ngài ấy có thể làm được như những gì ngài đã hứa với chúng ta."
“Ồ...vậy còn anh hai em thì sao?”
Hứa Nặc chống cằm, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Anh hai của em… Chậc, tính tình thì nóng nảy, cũng không thích nói chuyện, nhìn vào có vẻ cũng không có gì thú vị, đại khái là ai gặp cũng sẽ cố gắng không lại gần, ngay cả chó gặp anh hai em thì cũng phải trốn đi.”
“Hả?" Chiến Việt vừa thất vọng vừa kinh ngạc, trợn to hai mắt, "Sao anh lại nghĩ như thế...?”
Hứa Nặc nhịn không được mà cười, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Sao em lại có thể dễ thương đến như vậy nhỉ? Anh chỉ trêu em thôi.”
Chiến Việt sửng sốt hai giây, sau đó đỏ bừng mặt, phồng má quay lưng lại tỏ vẻ “Em không thèm quan tâm đến anh nữa.”
Hứa Nặc lắc đầu cười cười, nhìn phong cảnh lướt qua bên cửa sổ, cậu cảm thấy phiền muộn trong lòng đã vơi đi không ít.
..........!
Kỷ Lân quả nhiên là nói được làm được.
Chỉ đến ngày hôm sau, quân đội liền đi đến Chiến gia tỏ vẻ an ủi, cũng hứa hẹn sẽ không có bất cứ ai mang tâm tư bất chính đến làm phiền họ trong 3 tháng này.
Nhưng