Edit: Min | Beta: Mina
–
"Đội quân của thượng tướng bị mai phục, quân địch hợp tác với người tinh hệ đột kích vào doanh trại."
"Một viên đạn khúc xạ đã bắn trúng vào phi thuyền của thượng tướng, sau đó phát nổ.
Nhiệt độ lúc ấy quá cao lập tức làm cho các mảnh vỡ phi thuyền tan chảy."
"Chúng tôi đã tìm kiếm ba lần nhưng vẫn chưa tìm thấy được...!thi thể của thượng tướng."
"Trong số tro cốt còn lại được mang về kiểm tra thì phát hiện ra có chứa một ít ADN, là của thượng tướng."
"Phu nhân...!Nén bi thương."
Hứa Nặc ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào một túi xốp nhỏ màu xám.
Hôm qua, rõ ràng tối hôm qua người vẫn còn khỏe mạnh, làm sao có thể...!
Nếu sớm biết có chuyện hôm nay, thì hôm qua cậu đã không đề cập tới chuyện đó...!Cứ để hắn yên ổn mà nói hết lời...!
Đột nhiên, hối hận, bàng hoàng, đau lòng cùng với những cảm xúc phức tạp khác bùng nổ nơi đáy lòng Hứa Nặc, khiến cho chút lý trí còn lại của cậu lung lay sụp đổ.
Người lính liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Nặc với vẻ mặt thương hại, trầm giọng nói: "Di vật của ngài thượng tướng đã được sắp xếp xong.
Ngoại trừ những văn kiện trong quân sự thì còn có một ít đồ dùng cá nhân cùng với mười mấy phong thư."
"Thư?" Hứa Nặc như bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người đối diện, hỏi lại: "Thư gì?"
"Cái này chúng tôi không có quyền mở ra, thật xin lỗi, mời phu nhân hãy kiểm tra."
Hứa Nặc nắm chặt tay lại đặt bên hông, từ từ gục đầu xuống rồi "Ừm" một tiếng.
Một hạ sĩ quan thấy cậu thất thần lại nhịn không được mở miệng an ủi: "Về cơ bản thì thượng tướng chắc chắn đã gặp nạn, nhưng không loại trừ khả năng ngài ấy còn sống.
Chúng tôi sẽ dốc hết sức tìm kiếm để cho ngài một đáp án thoả đáng."
"Được" Hứa Nặc lau mặt, thấp giọng trả lời: "Tôi hiểu rồi, anh cứ để tôi...!để tôi bình tĩnh lại chút."
Biết cậu đang uyển chuyển đuổi khách, cho nên các tướng sĩ đều gật đầu hiểu ý, cũng không ai nói gì nữa, rồi tất cả để lại đồ đạc trên bàn sau đó đứng dậy ra về.
Tiếng bước chân xa dần, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Bạch Tuệ đã ngất đi từ lâu và đã được quản gia dìu về phòng ngủ, người máy y tế ra vào liên tục, cuối cùng cũng làm bà ngủ rồi.
Chiến Việt còn nhỏ, lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện sinh tử.
Cậu nhóc ngồi sát bên Hứa Nặc, hai bàn tay nhỏ che miệng lại ngăn không cho tiếng nức nở phát ra, chỉ để lộ một đôi mắt đỏ hoe.
Hiện tại, chỉ còn mỗi Hứa Nặc là người duy nhất chống đỡ ngôi nhà này.
Hứa Nặc hít sâu một hơi, dụi dụi hai mắt, cố kìm nén mọi xúc động trào dâng nơi đáy lòng, dang tay ôm Chiến Việt vào lòng: "Đừng khóc nữa...Ngoan."
Chiến Việt ngẩng đầu lên vừa run rẩy nói: "Anh trai em chết rồi sao?"
Câu này làm cho mũi của Hứa Nặc trở nên đau xót, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống: "...!Mệnh anh trai em rất tốt, không sao đâu, không sao đâu."
"Vâng", Chiến Việt lau nước mắt: "Em tin anh, trước đây anh ấy cũng rất nhiều lần thoát chết, anh ấy sẽ không sao đâu."
Hứa Nặc gật đầu, lặp lại lời nói: "Không sao đâu, đừng khóc, ngoan..."
Hai người ôm nhau vỗ về an ủi, tựa như những con chuột túi sưởi ấm cho nhau trong đêm đông giá rét, nhưng vẫn không có cách nào xua tan khí lạnh xung quanh lẫn ở nơi đáy lòng.
。。。。。。
Tin tức Chiến Thần gặp nạn rốt cuộc cũng không bị chặn lại, mà ngay hôm sau đã truyền đi khắp đế quốc.
Những chiến công huy hoàng của Chiến Thần được truyền bá rộng rãi trên các trang mạng xã hội.
Các tòa soạn cũng bận rộn tìm kiếm in ấn những thông tin cá nhân của Chiến Thần, cố gắng tận dụng sức nóng của dư luận để kiếm tiền.
Còn có những người luôn trộm theo dõi Chiến gia trong bóng tối, cũng bắt đầu động tay động chân, chuẩn bị hành động.
Hứa Nặc sớm đoán được những ngày sau này của Chiến gia sẽ không yên ổn, cũng biết sẽ có rất nhiều người tìm tới cửa, nhưng cậu lại không ngờ được rằng người tìm tới đầu tiên lại là Hứa gia.
Tại phòng khách.
Trình Nghênh Tuyết mặc bộ quần áo hot nhất trong giới thời trang lúc này, khí sắc cực tốt, ngoài miệng thì luôn nói lời an ủi nhưng trên mặt lúc nào cũng lộ ra ý cười.
Hứa Nặc im lặng nhìn mẹ kế cậu diễn kịch, mệt mỏi xoa xoa hàng lông mày rồi mở miệng nói: "Bà có chuyện gì thì nói thẳng ra đi."
"Được, nếu mày đã trực tiếp nói như vậy thì tao nói thẳng." Trình Nghênh Tuyến vén tóc ra sau tai, giả vờ đắn đo, nói: "Lần này tao tới là để mang mày về nhà.
Tối hôm qua tao và ba mày đã bàn bạc với nhau một đêm, kể từ khi Chiến Thần gặp nạn, đó là do mày không có số hưởng, Omega kết hôn hai lần tuy không quá vẻ vang nhưng cũng may mắn là mày không bị đánh dấu." Nhìn thấy sắc mặt ghẻ lạnh của Hứa Nặc, bà ta vội vàng