Tương Duyệt có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Không chỉ là vì ở cùng một chỗ với Hoắc Trọng Cẩm, mà còn bởi vì chuyện mình trượt chân lúc trước. Mặc dù biết đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng cậu cũng không muốn lộ ra nhiều bộ dáng mất mặt trước mặt đối phương. Ngược lại với vẻ quẫn bách của cậu, Hoắc Trọng Cẩm có vẻ bình thản ung dung, sau khi đi chung quanh trong nhà xem có dị trạng gì khác không, cuối cùng cư nhiên dừng lại lấy một chai rượu tây từ trong tủ rượu ra, sau đó tiếp tục đi tìm ly rượu, hiển nhiên tính toán một mình nhấm nháp một phen.
Đại khái là do lúc chạng vạng vừa mới ngủ xong, hiện tại Tương Duyệt hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, càng không xong là di động cũng hết pin, chuyện gì cũng không thể làm, đang nghĩ xem có nên tìm chuyện gì làm để giết thời gian không, cậu liền thình lình hắt xì một cái.
_Cậu bị cảm? – Hoắc Trọng Cẩm nhíu mày.
Tương Duyệt vội vàng lắc đầu, lúc này mới nhớ tới mình vừa mới tắm xong đã vội ra khỏi phòng tắm, hiện giờ tóc vẫn còn ướt, máy sấy lại không thể dùng, lúc cậu đang định đi tìm khăn mặt lau khô tóc, Hoắc Trọng Cẩm đã đứng dậy trước một bước, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo cậu về chỗ cũ ngồi, một lát sau, Hoắc Trọng Cẩm cầm khăn mặt sạch sẽ quay lại, đưa cho cậu.
_Tôi có thể tự đi lấy khăn mặt. – Tương Duyệt nhịn không được nói.
_Chỉ cần cậu có thể cam đoan sẽ không tiếp tục trượt chân hay té ngã tôi cũng không cần phải làm như vậy. – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí vững vàng.
Tương Duyệt nhất thời ngây ngẩn cả người, há há miệng, thật sự không biết nên bác bỏ thế nào, cuối cùng chỉ có thể hậm hực cầm lấy khăn mặt, lau khô tóc mình. Bởi vì phòng khách tương đối lớn, ánh sáng lại chỉ đủ sáng ở một khu vực cố định, Tương Duyệt ngồi trên sô pha, nhìn bộ dáng đối phương không chút để ý nào ngồi uống rượu, cư nhiên có chút thất thần.
Nếu xem nhẹ cách nói chuyện không chút lưu tình và nụ cười ngẫu nhiên mang theo đùa cợt, thái độ của Hoắc Trọng Cẩm đối với cậu kỳ thật coi như không sai, ít nhất là chỉ vừa mới nghe thấy cậu kêu sợ hãi, đối phương đã nhanh chóng đi đến phòng cậu xem xét, ngay cả hiện tại cũng chủ động đem khăn mặt đến cho cậu, tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đã có thể nhìn ra thái độ của đối phương.
_Cậu đang nhìn cái gì? – đối phương bỗng nhiên mở miệng.
Tương Duyệt hồi phục tinh thần, vội vàng nói: “Không có gì”. Cậu không thể nói chính mình hiện đang cân nhắc sự tình với Hoắc Trọng Cẩm, cho nên ánh mắt cũng không tự giác nhìn qua, mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, loại ngôn ngữ ái muội này nên tận lực tránh vẫn là tốt nhất.
_Tủ lạnh không chạy nữa, cậu có cái gì để ở trong đó thì lấy ra ăn luôn đi. – Hoắc Trọng Cẩm nói tới đây, lại thản nhiên bồi thêm một câu – Không biết sẽ cúp điện tới khi nào.
Tương Duyệt ngẩn ra, nghĩ đến lúc trước mình có mua kem để trong tủ lạnh, tuy rằng tan ra rồi sau này đông lại cũng không phải không được, thế nhưng đến khi đó mới ăn vị chắc chắn sẽ khác, lại nói cũng có khả năng sẽ biến chất; Cậu cầm lấy đèn pin, bước vào phòng bếp, tìm hộp kem của mình mở ra xem xét, hơi tan ra một chút, bất quá hẳn là còn có thể ăn.
Cậu cầm thìa, một lần nữa trở lại phòng khách. Hoắc Trọng Cẩm vẫn ngồi trên sô pha, tương đối thả lỏng tựa lưng vào ghế dựa, Tương Duyệt nhìn anh, không biết tại sao, bỗng nhiên lại nhớ đến lúc chạng vạng hôm nay ở trên xe nhìn thấy khuôn mặt xa lạ lúc đang ngủ.
Hiện tại Hoắc Trọng Cẩm và cậu, trên người đều chỉ mặc áo choàng tắm, đại khái là vừa mới tắm xong…Nghĩ đến chuyện này, Tương Duyệt bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên. Trên người cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm mà Hoắc Trọng Cẩm đưa cho, dưới cái áo choàng tắm rộng rãi cái gì cũng không mặc, cậu đối với loại cảm giác xa lạ này khá là không quen, nhưng tại thời điểm này mà lên lầu thay quần áo thì lại có chút kỳ quái.
Tương Duyệt thấp thỏm ăn kem, không tự giác thay đổi tư thế, giống như ngồi thế nào cũng không thích hợp. Hoắc Trọng Cẩm rất nhanh liền phát hiện ra dị trạng của cậu, mở miệng hỏi: “Cậu lại làm sao?”
_Không có gì…- Tương Duyệt hàm hồ nói.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, đại khái chỉ có một mình cậu cảm thấy hai người ở chung một chỗ không được tự nhiên, Hoắc Trọng Cẩm thần thái trấn định, thả lỏng, không biết là đã uống đến chén rượu thứ mấy, nhưng nhìn vào thần thái của đối phương hình như hoàn toàn không có chút men say nào. Tại vì thất thần, Tương Duyệt không cẩn thận làm nghiêng thìa, một miếng kem rơi xuống trên tay, cậu cúi đầu liếm luôn vệt kem ấy, sau đó mới lấy giấy ăn lau đi sạch sẽ.
Tương Duyệt buông hộp kem rỗng tuếch, lúc này mới chú ý tới, Hoắc Trọng Cẩm đang nhìn cậu, loại ánh mắt này không hề bình thường, ẩn ẩn mang theo một tia khó hiểu.
_Sao thế? – Tương Duyệt cẩn thận hỏi, bắt đầu hoài nghi có phải trên mặt mình dính kem hay không.
_Cậu cố ý hay là không cẩn thận? – đối phương đột ngột hỏi.
Tương Duyệt hoàn toàn không rõ câu này là ý gì, cũng không hiểu đối phương đến tột cùng là muốn nói gì, lúc đang muốn hỏi rõ ràng, đối phương đã bỏ xuống một câu “Kể cả…”, đồng thời thoáng khó chịu rời ánh mắt đi, không hề nhìn cậu. Đột nhiên đưa ra một vấn đề mạc danh kỳ diệu, sau đó lại thản nhiên thu hồi nghi vấn, Tương Duyệt không khỏi có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên xong lại cảm thấy không thoải mái.
_Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi. – Cậu không khỏi đề cao âm lượng lên một chút.
Câu nói bỏ dở của đối phương, quả thực giống như đang muốn nói “Kể cả nói cậu cũng không hiểu”, cái loại ngữ khí này khiến cho Tương Duyệt sâu sắc cảm nhận rằng chính mình đang bị miệt thị, mặc dù biết đối phương không nghĩ như thế, nhưng cảm giác không thoải mái vẫn cứ càng ngày càng tăng.
Hoắc Trọng Cẩm một lần nữa nhìn về phía cậu, trầm mặc một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói: “Hay là cậu đã quên sự tình chúng ta đã làm một đêm kia.”
Tương Duyệt ngạc nhiên, không kịp tự hỏi liền mở miệng: “Không hề, loại chuyện đó tôi làm sao có thể quên được!”
_Nếu đã như vậy, cậu cũng đừng ở trước mặt tôi làm ra cái loại hành động này – đối phương có chút không kiên nhẫn.
_Cái gì? – Tương Duyệt không phản ứng kịp.
_Cậu vừa rồi ở trước mặt tôi liếm tay, đó không phải là đang ám chỉ hay sao? – Hoắc Trọng Cẩm thấp giọng nói.
Tương Duyệt ngẩn ra, nhìn về phía tay mình, nhớ tới hành động cúi đầu liếm kem vừa rồi, cùng cái mà đối phương gọi là ám chỉ, nhất thời liền hiểu được. Cậu quẫn bách mặt đỏ tai hồng, nghĩ muốn thanh minh, nhưng lại luống cuống không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt khiếp sợ trừng đối phương.
_Anh đến cùng là đang nghĩ gì? – Tương Duyệt không tin nổi, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi – tôi không có ám chỉ anh!
Ánh mắt Hoắc Trọng Cẩm trầm xuống, không rõ mang theo cái gì, giọng điệu lại giống như không có chuyện gì nói: “Nếu không phải thì tốt rồi.”
Mặc dù nói thế, nhưng đối phương thoạt nhìn vẫn không thoải mái giống như hiểu lầm đã được gỡ bỏ. Thần sắc Tương Duyệt càng ngày càng cứng ngắc, lời nói của Hoắc Trọng Cẩm khiến cho cậu trở nên vô cùng lúng túng, lại bắt đầu cảm thấy vô thố. Mỗi khi cậu cho rằng đối phương lạnh nhạt, Hoắc Trọng Cẩm lại nói ra những lời loại này khiến cho cậu không biết nên đáp lại ra sao. Mặc dù thường xuyên bị đùa cợt nhưng cậu cũng không thể mặc kệ đối phương hoàn toàn không để ý đến, vì vậy cậu đến giờ vẫn không rõ Hoắc Trọng Cẩm đối với mình đến tột cùng là như thế nào.
Nghĩ đến đây, Tương Duyệt nhìn về phía đối phương, Hoắc Trọng Cẩm tựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt không giống bình thường cho lắm. Trong lòng Tương Duyệt có chút nghi hoặc, cậu liền cầm lấy chai rượu vang nhìn thử, bên trong còn không đến một nửa, tốc độ uống rượu của đối phương hình như hơi quá nhanh, cậu không chắc chắn lắm liền cẩn thận hỏi: “Anh…say?”
_Không có – Hoắc Trọng Cẩm ngắn gọn đáp, tùy tiện buông ly rượu xuống, nhưng trong ánh mắt rõ ràng nhiều ra một tia mông lung mờ mịt, vẻ mặt cũng không khắc chế lạnh nhạt như bình thường, ngược lại có thêm một chút lơi lỏng tản mát. Mặc dù đối phương phủ nhận, nhưng không biết tại sao, bằng trực giác Tương Duyệt có thể khẳng định anh ta quả thật đã say.
_Đừng uống nữa – Cậu nhịn không được nói. Nếu chỉ là nhấm nháp mấy chén thì thôi, nhưng đối phương rõ ràng là tính toán đem toàn bộ chai rượu uống hết. Tương Duyệt không khỏi có chút lo lắng.
Lại nói tiếp, Hoắc Trọng Cẩm cùng những người đàn ông mà cậu biết đều không giống nhau, mặc kệ là cách ăn nói thẳng thắn lợi hại hay là động tác uống rượu, thậm chí đã biết rõ trong nhà có trẻ vị thành niên đang tá túc mà vẫn ngang nhiên đem người về nhà qua đêm, những việc này đều khiến cậu cảm thấy kinh ngạc, cơ hồ có cảm giác được mở rộng tầm mắt. Đàn ông mà Tương Duyệt quen biết vốn không nhiều, có thể khẳng định Hoắc Trọng Cẩm chính là người đặc biệt nhất, hơn nữa bọn họ còn từng phát sinh quan hệ.
Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn mặc kệ lời khuyên của cậu, thản nhiên cầm lấy chai rượu, rót xuống ly thủy tinh rỗng tuếch, Tương Duyệt không kịp suy nghĩ, theo bản năng đứng dậy vươn tay đoạt lấy chai rượu trong tay đối phương. Hoắc Trọng Cẩm đương nhiên sẽ không để cậu thực hiện được, không cẩn thận một lúc, chai rượu rơi xuống trên thảm, cốc thủy tinh bị đánh đổ, rượu vang màu đỏ sậm đổ lên người Tương Duyệt, vương vãi trên sô pha, trên thảm.
_Cậu đang làm cái gì? – Hoắc Trọng Cẩm lạnh lùng nói.
Tương Duyệt một trận tâm hoảng ý loạn, có cảm giác chính mình vừa mới gây họa, vội vàng đứng thẳng người, áy náy thành khẩn nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ đền bù cho anh — hả?!”
Mới nói được một nửa, Tương Duyệt liền bị hành động của đối phương dọa cho hoảng sợ.
Hoắc Trọng Cẩm vẫn ngồi trên sô pha, lại đột ngột giữ chặt vạt áo choàng tắm của cậu xả xuống, trong nháy mắt đó, miệng lưỡi của nam nhân liền bắt đầu liếm láp xương quai xanh của cậu. Tương Duyệt bối rối muốn đẩy đối phương ra, nhưng Hoắc Trọng Cẩm khí lực thật sự quá lớn, huống hồ ngoại trừ liếm láp ra, đối phương cái gì cũng chưa làm…… Cậu nghĩ đến đây, liền hiểu được, vừa rồi rượu vang có đổ một chút lên người mình, đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến cho Hoắc Trọng Cẩm giữ chặt cậu.
Rượu vang trên người Tương Duyệt từng chút một đều bị liếm láp sạch sẽ, làn da vốn cảm thấy lạnh lẽo do rượu đổ vào dần dần bị miệng lưỡi hun nóng, Tương Duyệt bị hai tay đối phương kiềm chế không thể động đậy, trên mặt nóng đến mức khó tin. Mặc dù biết đối phương có lẽ đã say nên mới làm ra cử chỉ vượt quá mức bình thường như vậy, nhưng Tương Duyệt chung quy vẫn còn tỉnh táo, đương nhiên không có khả năng không có cảm giác.
_Đợi chút, anh buông tay ra đã. – cậu không nén được bối rối kêu lên.
Đối phương hoàn toàn không có ý định dừng lại, miệng lưỡi xuôi theo vạt áo choàng tắm xâm nhập vào bên trong, khi đầu nhũ trước ngực bị ngậm, Tương Duyệt cuối cùng không thốt nên lời. Đầu lưỡi Hoắc Trọng Cẩm vô cùng linh hoạt, tựa hồ đã nắm rõ phương thức lấy lòng Tương Duyệt, trước dùng đầu lưỡi liếm láp, sau đó dùng miệng khẽ cắn, Tương Duyệt cảm thấy mỗi nơi bị đụng chạm trên người mình đều nóng như thiêu đốt. Cậu vốn đang đẩy tay Hoắc Trọng Cẩm ra, bất tri bất giác lại biến thành nắm chặt bả vai kiên cố của đối phương.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng cũng cảm thấy mĩ mãn buông cậu ra, lồng ngực bên trái bị liếm cắn một trận, trở nên thoáng sưng, Tương Duyệt từ hoảng hốt cùng bối rối cũng hồi phục tinh thần, sau đó liền phát hiện chính mình không biết từ khi nào đã ngồi lên đùi đối phương.
Tư thế này thật sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ, cậu ngẩng đầu, đang định nói gì đó, liền thấy Hoắc Trọng Cẩm đang nghiêm túc nhìn thẳng mình, loại ánh mắt này rất khó dùng từ ngữ để miêu tả, rõ ràng chỉ là một ánh mắt mông lung, nhưng lại giống như đang mang theo độ ấm chân thật vậy. Vạt áo rộng mở thong thả trượt ra sau làm lộ lồng ngực cùng bả vai, Tương Duyệt vô nguyên do cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Dù có trì độn như thế nào, cậu cũng hiểu rõ đối phương đang muốn làm chuyện gì. Mặc dù Hoặc Trọng Cẩm đối với cậu biểu hiện vẫn khinh thường như cũ, thậm chí còn thường xuyên đùa cợt cậu, thế nhưng cái loại ánh mắt nóng rực này, hơn nữa vật để dưới bắp đùi mình còn cứng như vậy, tất cả đều không phải là giả.
Đến cùng có nên đáp ứng hay không?
Hoắc Trọng Cẩm sớm đã buông tay, không hề kiềm chế thân hình cậu, nếu Tương Duyệt không muốn mà nói, đại khái có thể ngay lập tức rời khỏi chỗ này, nhưng mà dưới tình huống có thể lựa chọn cậu lại không lập tức rời đi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy do dự.
Bây giờ nhớ lại, chuyện cùng Hoắc Trọng Cẩm lên giường cũng không thể coi là hỏng bét, ngoại trừ chính bản thân cậu bởi vì thất tình mà cảm xúc suy sụp uể oải ra, lúc ấy Hoắc Trọng Cẩm so với tưởng tượng còn ôn nhu hơn, chính là từ lúc đó, Tương Duyệt mới bắt dầu cảm thấy có lẽ Hoắc Trọng Cẩm cũng không chán ghét mình như trong tưởng tượng.
Đối phương hơi hơi động một chút, Tương Duyệt nháy mắt liền từ trong suy nghĩ linh tinh tỉnh táo lại.
Hoắc Trọng Cẩm vẫn nhìn cậu như cũ, tựa hồ đang chờ cậu đưa ra quyết định, rõ ràng đối phương cái gì cũng chưa nói, thậm chí còn không có bất cứ ám chỉ nào, thế nhưng Tương Duyệt ngay cả một lời cự tuyệt cũng không thể nói ra. Sự thật là, cậu không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt. Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, lần trước là xuất phát từ việc cậu cam chịu, mà lần này lại do Hoắc Trọng Cẩm say rượu mà ra, mặc kệ nói thế nào, Hoắc Trọng Cẩm lúc ấy đã giúp cậu, về tình về lý, cậu tựa hồ còn thiếu đối phương một lần.
Mặc dù lý do này hơi vô lý, nhưng đối với Tương Duyệt hiện tại, thế là đã đủ.
Với cậu mà nói, cùng Hoắc Trọng Cẩm lên giường cũng không phải là chuyện đáng ghét gì, chuyện đó kỳ thật khiến cho người ta hưởng thụ, tựa như chính cậu đã từng nói qua, cậu chưa bao giờ vì khi đó cam chịu cùng xúc động mà cảm thấy hối hận. Hơn nữa nếu chọn Hoắc Trọng Cảm làm đối tượng lên giường, hình như cũng không có chỗ nào để soi mói.
Cho dù ban đầu Tương Duyệt không có đem đối phương coi như đối tượng để đầu tư tình cảm hay làm bạn tình, nhưng đến hiện tại, suy nghĩ của cậu bất tri bất giác đã có sự thay đổi. Hoắc Trọng Cẩm khi lên giường cùng bộ dáng lãnh đạm thường ngày hoàn toàn bất đồng, cho dù anh ta khi thì nhẹ nhàng an ủi, khi thì lại đùa cợt thậm chí còn mang theo ý cười mỉa mai, nhưng tất cả đều dần dần mang theo một loại mị lực hấp dẫn khó mà diễn tả.
Tương Duyệt cuối cùng ý thức được trái tim mình hình như đập hơi nhanh, không biết là vì chờ mong hay phấn khởi, có lẽ là cả hai. Nghĩ đến đây, cậu cuối cùng nhịn không được vươn tay chạm vào đối phương; Mặc dù thần sắc trên mặt vẫn như thường, nhưng bộ dáng lười biếng này của Hoắc Trọng Cẩm thật sự cũng gặp không nhiều, mà nhiệt độ cơ thể đối phương so với cậu tưởng tượng còn muốn cao hơn, cho dù chỉ là tựa vào nhau, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực.
Tương Duyệt nín thở, không biết vì nguyên do nào mà cậu đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Hoắc Trọng Cẩm đại khái là say thật, cánh tay ôm cậu nhìn như vững vàng, động tác lại vô cùng thong thả. Tương Duyệt thử đưa tay chạm vào khuôn mặt đối phương vài cái, Hoắc Trọng Cảm cũng không giống như vài người khác mặt hồng tai đỏ, khuôn mặt kia cùng dĩ vãng vẫn y như vậy, chỉ là nhiều thêm vài phần biếng nhác.
Tương Duyệt bỗng nhiên có chút vô thố.
Nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm không cho cậu có cơ hội ngẩn người, trong nháy mắt liền đẩy ra vạt áo choàng tắm hờ hững trên người cậu, dưới lớp áo choàng cái gì cũng chưa mặc, Tương Duyệt trắng trợn ngồi trên đầu gối đối phương, miễn cưỡng duy trì trấn định, Hoắc Trọng Cẩm cúi đầu hôn lên thân thể cậu. Đầu lưỡi nam nhân mang theo nhiệt độ nóng bỏng, Tương Duyệt nhịn không được run rẩy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Bởi vì khẩn trương, cho nên cậu căn bản không biết nên làm như thế nào, hai tay không biết làm sao mà khoác lên vai đối phương, Hoắc Trọng Cẩm đem áo choàng tắm đang mở rộng kéo ra, bàn tay vuốt ve lên xuống sau lưng Tương Duyệt, động tác vuốt ve ôn nhu ngoài ý muốn, có cảm giác giống như đang vỗ