Tuyết vẫn rơi rất nhiều.
Buổi tối hôm ấy, Hồng Thất lẻn vào một căn phòng, cô biết, ở đó có máy tính, cô có thể liên lạc với bên ngoài.
Mở cửa, cô nhìn vào trong, ngoài giá sách và một cái bàn cùng vài cái ghế thì chẳng có gì.
Cô đi vội vào trong, mở máy tính, đăng nhập vào mail. Khi hộp thư hiện ra, cô chỉ vội ghi vài lời cầu cứu, gửi cho một vài người bạn mà cô tìm thấy.
Bên dưới nhà đã vang lên tiếng động cơ xe, Uông Hy Vấn đã về. Trong lòng cô lo lắng tột cùng, ngón tay run đến gõ phím không đều. Gửi xong cô liền ngay lập tức đăng xuất, xóa hết lịch sử, chạy vội ra khỏi căn phòng đó.
Cô vốn dĩ đã để ý đến căn phòng này rất lâu, hằng đêm, Uông Hy Vấn rất hay ở đó. Trên bàn – khi cô vừa vào phòng – cũng nhìn thấy một ly trà đã cạn ở đó. Có lẽ nào đêm qua hắn cũng ở trong căn phòng đó?
Cô vừa ra khỏi phòng, cùng lúc Uông Hy Vấn đi lên. Nhìn thấy hắn, cô cố trấn an mình không được sợ hãi, nếu không hắn sẽ phát hiện. Cô tỏ ra thường ngày rất có thể, nhìn thấy hắn vẫn có chút sợ hãi.
Tuyết rơi rất đẹp. Hắn đột ngột dừng lại trước mặt cô, dáng người vượt trội, đôi bàn tay đeo găng tay bằng da, hắn vừa tháo găng tay ra đã nâng cằm cô lên, đôi mắt màu xanh thẳm nhìn cô, hỏi:
“Lén lút làm gì?”
Cô như giật thót mình nhưng cố trấn an bản thân hết mức, đáp:
“Tôi không có!”
Hắn hơi nhíu mày, nhưng sau đó lại chẳng có chút biểu cảm gì, quay lưng bỏ đi.
Cô như thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là hắn sẽ không nghi ngờ cô, có lẽ thế.
Nhưng cô cũng chợt nhớ đến người cô đã gặp trong đêm trước. Anh ta sẽ giúp cô ư? Cô cứ nghĩ mãi.
Cô vẫn nhớ về đêm mà Uông Hy Vấn đưa cô vượt biên. Cô vẫn cho rằng đó là lần đầu tiên hắn khiến cô thấy hắn chân thật, đến mức cô thấy hắn rất bình thường, sống có tình cảm. Còn bao lần khác, cô thấy hắn giống một ý niệm nhiều hơn. Đây chính là chấp niệm.
Uông Hy Vấn mở cửa phòng, tất cả đều như cũ, mở máy tính, kiểm tra lịch sử, xem lại số lần đăng nhập, nhìn thấy một lần đăng nhập từ nick bên ngoài, trong lòng hắn biết cô đã làm gì. Cô không biết, đây là laptop của hắn, tất cả mọi thứ hắn đều theo dõi tròng lòng bàn tay. Có điều, hắn không muốn truy cứu, cô gửi lời kêu cứu thì sao? Chẳng ai có thể tìm thấy nơi hắn ở cả.
Hồng Thất nhìn ra cửa sổ, tuyết vẫn rơi hoài. Cô nhớ Dung Hoa, không biết Dung Hoa có ổn không? Tô Yến Thâm rốt cuộc có báo cảnh sát hay không?
Cánh cửa sau lưng cô bật mở, cô quay lưng lại, nhìn thấy Uông Hy Vấn trong lòng cô có chút bất an.
“Đi thôi!” Hắn nói.
Vừa lúc đó cô nghe thấy tiếng vỗ cánh quạt rất mạnh, bên ngoài cửa sổ, đó là một chiếc trực thăng đậu vững chãi trên bãi đất trống.
“Đi đâu?” Cô hỏi.
“Trở về!” Hắn nói xong liền bắt lấy cánh tay cô, kéo đi.
Cô bị đem lên trực thăng mà chẳng hề biết mình sắp đi đâu.
Cô quay về Thương Thành, Dung Hoa không còn ở đó.
Cô vừa lo vừa sợ chạy vào phòng Uông Hy Vấn, hốt hoảng hỏi:
“Dung Hoa đang ở đâu?”
Uông Hy Vấn ngẩng đầu, khó chịu đáp:
“Tôi đang bận!”
Hồng Thất tức giận nhìn hắn đang ngồi trên bàn làm việc, nói lớn:
“Dung Hoa...có phải bị anh đem bán rồi hay không?”
“Điên à? Cô bé đó nói muốn quay về nhà.
Tôi hỏi điều kiện, cô ta nói sẽ đổi em lấy tự do đấy. Em có tin không?”
Cô lắc đầu quyết liệt:
“Tôi không tin!”
“Nhưng đó là sự thật!”
Hồng Thất thấy mình như bị ngạt thở. Làm sao? Dung Hoa có thể không thân thiết với cô, nhưng thời gian qua, cô và Dung Hoa cùng sống với nhau, lẽ nào...
Đáng tiếc, cô gái mười bảy tuổi không biết lòng người khó đoán.
Uông Hy Vấn đóng laptop, quay sang hướng Hồng Thất, chờ đợi điều gì đó từ cô.
Nhưng không...sự im lặng của cô làm hắn thấy lo lắng. Hắn vội nói:
“Vậy em còn nhớ, email em gửi đi chứ?”
Em đột nhiên ngẩng đầu, cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
“Sẽ chẳng có tác dụng! Nhưng có một chuyện, nếu tôi để em quay về, ai sẽ trả công cho tôi, mua em về, bảo vệ em?”
“Anh muốn cả một người, một người làm việc cho anh?” Cô nói.
Hắn im lặng, quay đầu nhìn sang hướng cửa sổ sát đất, trầm giọng nói:
“Ra ngoài đi!”
Cô đành phải đi ra ngoài nhưng tròng lòng căm phẫn: Vì sao Dung Hoa lại đối xử với cô như vậy?
Cô thực tế chẳng hiểu lí do mình phải ở lại đây.
Hồng Thất giật mình tỉnh giấc, cô nhìn quanh, ở đó chỉ bao bọc bởi những bức tường trắng và một người đàn ông cúi đầu ngủ quên bên giường cô. Cô giật mình hoảng hốt, làm cho hắn cũng tỉnh dậy.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, hắn mừng rỡ chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Ngay sau đó, một đội ngũ bác sĩ y tá bước vào, họ làm một loạt kiểm tra sơ bộ trước ánh mắt kinh hoàng của cô.
Khi bác sĩ tiêm thuốc cho Hồng Thất, Tô Yến Thâm rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, hắn liền trấn an:
“Em yên tâm, họ sẽ không làm em đau!”
Cô chẳng biết hắn là ai, trong đầu cô cũng trống rỗng đến kì lạ. Cô chẳng thể nhớ ra thứ gì, ngay cả tên mình, hay vì sao cô ở đây? Người đàn ông kia có quan hệ gì với cô?
Bác sĩ tiêm thuốc xong thì tất cả mọi người cũng theo ông ta đi ra ngoài.
Vị bác sĩ đứng tuổi nói với Tô Yến Thâm:
“Theo quan sát ban đầu của tôi thì tình trạng của cô Hồng rất ổn, chỉ có một việc, tôi thấy hình như cô ấy không nhớ gì, ngoài ánh mắt lạ lẫm nhìn cậu ra thì vẫn còn tâm thế hoang mang lo sợ. Tôi sẽ kiểm tra kĩ về vết thương ở đầu cho cô ấy!”
Tô Yến Thâm trầm mặc một hồi rồi mới cất giọng nói:
“Nếu thật vậy phiền bác sĩ giữ kín việc này giúp tôi, và còn cả nhân thân của Hồng Thất...tôi cũng muốn giấu kín!”
Vị bác sĩ vẫn còn nhớ, suốt một năm Hồng Thất hôn mê không tỉnh, Tô Yến Thâm ngày ngày đến thăm cô, trò chuyện cùng cô. Với thỉnh cầu nhỏ này, làm sao ông có thể không đồng ý.