Ăn tối xong, Hồng Thất đi dạo trong vườn, những người vệ sĩ lúc này đã lơ là canh giữ, cô nhìn đồng hồ, tâm giờ tối ư?
Lúc này là thời điểm vệ sĩ buông lỏng canh giữ. Vậy ngày mốt cô có thể thử nhân lúc họ lơ là mà bỏ trốn.
Cô đi về phòng.
Đó là một căn phòng riêng khá nhỏ, tách ra riêng với các khu xung quanh, có một cậu hoa đang cố gắng duy trì sự sống trên khung cửa sổ. Tủ quần áo, một chiếc giường vuông ở góc phòng, tấm chăn màu đen phủ lên trên, cô nằm xuống giường.
Trong lòng cứ nhộn nhạo, đầu có không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của Uông Hy Vấn. Hắn bao nhiêu tuổi với vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng đó? Cô tự hỏi. Rồi cô lại giật mình khi bản thân lại đang suy nghĩ đi đâu rất xa. Hắn đến quan bar kia để giải khuây sao? Tại sao hắn lại chấp nhận một người như cô, vốn đi đã không có tài và cũng chưa thực sự trưởng thành?
Tuổi mười bảy của cô cứ ngỡ sẽ trôi qua êm đềm, cho tới ngày hôm đó, cuộc đời cô bước đến con đường này, bạn bè, gia đình và còn tương lai của cô nữa, cô trong nhớ rất rõ thời gian trước, khi cô còn tự do tự tại.
Cô hay mơ mộng, bởi ở độ tuổi xinh đẹp này cô vẫn luôn hi vọng cho một tương lai rất đẹp đẽ, về người bạn trai trong mơ, một mối tình cũng đẹp như mơ vậy.
Rồi từ đâu nước mặt cô lăn dài, cô sợ nếu như mình không thể quay về được, thời gian tiếp theo cô sẽ làm gì. Cha mẹ cô, họ sẽ thế nào nếu mất đi cô con gái duy nhất.
Cô thiếp đi từ lúc nào, nước mắt vẫn còn đọng trên má.
Trong một lúc mơ hồ, cô nhìn thấy dáng người cao cao trên người hắn nồng đượm mùi thuốc lá, hơi thở ấm áp có lúc quẩn quanh mặt cô, rồi chợt xa, nhưng bàn tay ấm ấp lại nắm lấy bàn tay cô như nhung nhớ, rồi lại rời xa.
Cô chợt mở măt. Chỉ có ánh đèn mờ từ chiếc đèn ngủ xung quanh cô, chẳng có ai cả. Tuyết vẫn rơi thật đều. Tuyết rơi gần một tháng nay, nhưng chưa có dấu hiệu ngừng lại.
- -- ----
Khi cô thức giấc đã nhìn thấy Trịnh thiên đứng chờ cô ngoài cửa. Hắn cách qua một khoảng, không nhìn trực tiếp cô, nói:
"Uông tiên sinh hội cô làm nhiệm vụ."
Hắn đi mất.
Cô chẳng kịp suy nghĩ lao như tên bắn vệ sinh cá nhân, thay quần áo, đến phòng tập trung.
Phòng tập tung cách xa bãi tập mười mấy mét, là một căn phòng lớn, rộng, khi tất cả thuộc hạ đều tập trung ở đây, Uông Hy Vấn sẽ xuất hiện.
Nhưng chẳng ai cả, chẳng ai ở đây cả, Hồng Thất chỉ đi một mình, tất cả im lặng như tờ. Uông Hy Vấn ngồi trên chiếc ghế bành, dường như đã chờ cô lâu lắm vì cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn hạt trong phòng và chiếc hạt tàn đã chứa cái ba mẫu tàn thuốc.
"Anh gọi tôi." Cô nghiêm trang nói.
"Nhiệm vụ đầu tiên cho em. Em thấy thứ trên bàn chứ?" Hắn nói.
"Thấy!" Cô đáp.
"Biết là gì không?" Hắn lấy chiếc túi có chất bột màu trắng bên trong đưa tới cho cô.
Cô quan sát, còn không hết bàng hoàng, nó là:
"...Ma tuý!"
Hắn nhếch mép:
"Em thông minh đấy, vậy em có dám đem nó đi không?"
Cô hơi run, đó là lần đầu tiên cô chạm trúng thứ quái quỷ này, hơn nữa, vận chuyển ma tuý là trái pháp luật, điều này khiến cho cô rụt rè, cô không muốn phạm pháp. Nhưng...cô không muốn trở thành người phụ nữ của hắn, đánh mất bản thân chỉ sống và chờ tới ngày mình bị vứt bỏ. Cô là người biết tự lượng sức mình, điều nãy cô không làm được.
Vậy cô nên làm gì bây giờ?
Hắn rất bình tĩnh quan sát từng chút biểu hiện của cô.
"Tôi làm!" Cô nhất quyết đáp, dù sao chỉ ngày mai thôi, cô sẽ trốn khỏi đây, sẽ không sao cả, đây là đi cô bị ép. Cô nghĩ thế.
Hắn gật đầu.
"Chỉ thế, em phải duy nghĩ rất lâu mới quyết định nhận chuyển gói hàng này. Không
có suy nghĩ khác ư?"
"Đúng vậy!" Cô đáp.
Hắn nhếch môi, đôi mắt từ lúc nào đã trở nên chây lười dựa lên thành ghế:
"Đi cùng Thẩm Dịch Đình đến đó!"
- ---
Cô vẫn khổng ngừng nghĩ về nhiệm vụ kia.
Chiều tối, cô đi cùng Thẩm Dịch Đình ra khỏi toà thành. Anh vẫn luôn như thế, vẫn rất quan tâm đến cô. Tâm trạng của cô như thế nào anh đều thấu hiểu, anh làm việc cho Uông Hy Vấn bao nhiêu lâu đủ hiểu con người hắn như thế nào.
Dùng người ư? Chẳng có gì là do dự cả, có tác dụng, có thể trung thành vì hắn tận tuỵ hắn không từ bỏ một ai cả, ngay cả Hồng Thất, một cô gái sau này sẽ còn có thể làm nhiều việc hơn nữa.
Đến một casino, lúc này đã là tám giờ tối, bên trong nhộn nhịp vô cùng, cô chỉ biết đi theo anh mà thôi.
Dường như anh đã quen với những việc như thế, đi vào trong anh đột nhiên ngoảnh đầu lại nói với cô:
"Ở đó, chờ tôi, đừng trực tiếp phạm pháp!"
Cô chỉ kịp nói với theo:
"Ý anh là..."
Nhưng Thẩm Dịch Đình đã đi mất hút trong một loáng.
Cô đứng ở đó, ngây ngốc nhìn mọi việc đang diễn ra. Những chiếc bàn đặc biệt được xếp mọi cách trật tự, những người quản lí trong casino đi vòng quanh quan sát nhân viên chia bài, đủ mọi loại trò chơi đặt cược, cô chẳng hiểu họ đang làm gì.
Cũng có lúc cô ngoảnh đầu nhung vào căn phòng mà Thẩm Dịch Đình vừa bước vào, trong lòng có chút chờ đợi, cô không cảm thấy tự nhiên khi ở đây, hay nói chính xác chính là bất tiện.
Một lát sau, anh cũng bước ra, nhưng trên tay xuất hiện thêm một va li màu đen, anh kéo cô đi ngay khỏi đó.
Ngồi vào xe, cô mới kịp hỏi:
"Vì sao anh lại tự mình làm việc này, đó là nhiệm vụ mà em phải làm!"
Anh vờ như cười vờ như đùa cợt nói:
"Tôi 25 tuổi đầu, nếm đủ vị đời rồi, nếu ăn một viên đạn cũng chẳng sao. Nhưng em chỉ mới 17 tuổi, chưa đến mức phải để bản thân lâm vào cảnh khốn cùng!"
Cô chợt im lặng, Thẩm Dịch Đình khỏi động xe, lái được một đoạn thì Hồng Thất chợt hỏi:
"Vậy Uông Hy Vấn lớn hơn anh bao nhiêu tuổi?"
Cô hỏi thế bởi lẽ cô nghĩ, Uông Hy Vấn thực sự sẽ lớn tuổi hơn cả Thẩm Dịch Đình, là suy đoán nên cô không chắc chắn, chỉ chờ câu trả lời của Thẩm Dịch Đình.
Anh cười nhẹ, đáp:
"Là 29 tuổi!"
Cô vừa nghe trong lòng như có một tiếng sét đánh mạnh mẽ, là 29 tuổi ư? Vậy...
Cô lai tự đánh gục đi những suy nghĩ của mình, cô đang nghĩ gì vậy chứ, toàn những chuyện chẳng hay ho gì. Mà cô cũng là tự mình đa tình thôi, chẳng có lí do gì khi hắn chọn cô mà không chọn những người khác cả, có lẽ cô không quá xinh đẹp nữ tính như những thiếu nữ kia nên hắn thấy kì lạ, hoặc hắn thích nét bướng bình ngạo nghễ như cô nên hắn mới chọn cô, lựa chọn này hoàn toàn xuất phát từ sự vui vẻ giải trí của hắn, ngoài ra, chẳng còn điều gì khác.
Thở hắt ra một hơi, cô nhìn hướng ra đường phố qua ổ kính xe, gần hai tháng coi mới nhìn thấy được khoảng trời thực sự, còn cái lồng mang tên Thương Thành kia, kìm hãm cô đến mức phát điên rồi, suốt ngày toàn nghĩ lung tung cả.