Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 181: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Áp suất thấp đột nhiên tới bên người, khiến Diêu Hữu Thiên xoay người lại.

Ngước mắt, lập tức đối diện với khuôn mặt âm u của Chiến Li. 

Chiến Li nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, ánh mắt gắt gao cố định trên mặt cô. 

Anh đã liên tục đi theo cô. Nhìn cô rời khỏi công ty, nhìn cô đi vào công ty bách hóa. 

Nhìn cô nở nụ cười nhẹ, trong mắt là ý cười không thể che giấu đi dạo ở bộ phận trang phục nam.

Hạnh phúc toát ra trong mắt cô, gần như đã chọc mù hai mắt anh. 

Anh không nhìn nổi nữa. Một phút cũng không nhìn tiếp được nữa. 

Rốt cuộc cô có biết, người đàn ông cô yêu, nhớ đến lúc này, là một tên cặn bã? 

Vẻ mặt vì anh sự phẫn nộ trong lòng mà đã nhuộm lên vẻ cay độc, lạnh lẽo ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra. 

Diêu Hữu Thiên đứng thẳng người lên, tròng mắt trong veo, phân minh rõ ràng đã nhuộm lên vài phần chán ghét. 

Cô khoanh hai tay ở trước ngực, vẻ mặt xa cách mà mang theo phòng bị, và cả bất mãn. 

"Anh Chiến, anh đừng nói với tôi, anh đột nhiên xuất hiện ở đây, lại là trùng hợp."

"Không phải.” Chiến Li thẳng thắn: "Xin lỗi, tôi đi theo em."

Miệng anh nói xin lỗi, nhưng không có chút ý nhận lỗi nào. 

Diêu Hữu Thiên cười lạnh, cô nghĩ cũng đúng, Bắc Đô rộng như thế, đâu dễ dàng ngẫu nhiên ngày ngày gặp lại giữa mấy ngàn vạn người như vậy: "Anh Chiến thật là nhàn nhã mà. Bỏ mặc việc làm ăn của thành phố Y không quản, chuyện của công ty mình không làm, chạy tới bám theo một cô gái nhỏ nhoi như tôi. Thật đúng là khiến tôi nhận được yêu thích mà sinh sợ hãi."

"Thiên Thiên." Giọng điệu của cô quá sắc sảo, Chiến Li không thích: "Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

"Không thể." Diêu Hữu Thiên lắc đầu: "Tôi không có gì muốn nói với anh."

"Thiên Thiên ——"

"Xin hãy gọi tôi là cô Cố." Mi tâm Diêu Hữu Thiên khẽ nhíu, có thể nhìn ra được tâm trạng lúc này của cô. Với Chiến Li, cô thật sự không muốn dính líu đến nhiều.

Cô Cố, cô Cố.

Hai chữ này, giống như một cây kim đâm vào tim Chiến Li. Sao cô ấy có thể cay nghiệt như vậy? Vô tình như vậy?

Cô có biết, cái họ cô nên kèm thêm nhất cuộc đời này phải là
của anh, cô phải là cô Chiến. Mà không phải là cô Cố. 

"Em đi theo anh." Không phải Chiến Li không nhìn thấy ánh mắt tò mò của những nhân viên cửa hàng kia. Không muốn tranh chấp với Diêu Hữu Thiên ở đây. Bàn tay anh vươn ra, kéo Diêu Hữu Thiên đi thẳng ra bên ngoài.

"Buông tay." Diêu Hữu Thiên không tránh được, đành phải đè thấp giọng nói, muốn bảo anh buông mình ra: "Tôi bảo anh buông tay, anh có nghe thấy không?"

"Không buông." Chuyện sai lầm nhất anh làm đời này, chính là năm đó lo lắng quá nhiều, đã buông tay cô. 

Anh thề, sau này sẽ không bao giờ buông cô ra nữa. 

Hạnh phúc của cô, phải là anh mang đến. Những gã đàn ông khác, đều không xứng.

Kéo cô đi thẳng đến cửa thoát hiểm của công ty bách hóa. Lúc này Chiến Li mới dừng lại. 

Diêu Hữu Thiên muốn rút tay mình ra, nhưng anh nắm rất chặt. Cô đã vùng vẫy dọc đường, cũng không tránh thoát nổi. 

"Họ Chiến." Cơn tức giận của Diêu Hữu Thiên bùng lên: "Anh buông tôi ra."

"Gọi anh là A Ly." Chiến Li vây cô giữa mình và bức tường, trên mặt không còn vẻ đau khổ, mất mác vừa rồi mà trở thành sự dịu dàng: "Trước đây em luôn gọi anh như vậy."

Vẻ tức giận trên mặt Diêu Hữu Thiên càng rõ hơn, nhìn Chiến Li bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên: "Tên điên này, ai thèm gọi anh như vậy? Anh buông tay cho tôi."

Phẫn nộ trong lòng khiến Diêu Hữu Thiên bỏ qua ba chữ “trước đây em” Chiến Li nói.

Cô càng giãy giụa, Chiến Li giam cô càng chặt.

"Thiên Thiên, vì sao em cứ không hiểu, em thuộc về anh."

Hiện giờ ngay cả tức giận Diêu Hữu Thiên cũng quên mất.

Đương nhiên như vậy là vì tên đàn ông kiêu căng ngạo 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện