Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Kim giờ chỉ hướng chín giờ, cuối cùng Lạc Li vẫn đưa Diêu Hữu Thiên về nhà trong sự lưu luyến không rời.

Khi Diêu Hữu Thiên xuống khỏi xe máy của Lạc Li, hai người đã hẹn xong ngày mai gặp nhau lúc nào.

Dính lại một chỗ, ánh mắt của hai người chưa từng rời khỏi người đối phương.

Thân mật rồi lại thân mật, nói chuyện rồi lại nói chuyện.

Vẫy tay rồi lại vẫy tay, lúc này mới cực kỳ không nỡ mà tách ra.

Mang theo tâm trạng vui vẻ, Diêu Hữu Thiên lên lầu, ngâm nga một bài hát đi vào nhà.

Nhưng vào lúc nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ở phòng khách, không nhịn được để lộ ra chút chột dạ.

“Ba, mẹ.”

Bọn họ, sẽ không nhìn thấy rồi chứ?

,

“Quỳ xuống.” Vừa rồi Diêu Đại Phát đã thấy, ở nơi xa, Diêu Hữu Thiên xuống xe của một người đàn ông.

Diêu Đại Phát không biết mình đã hao phí bao nhiêu sức lực, mới không để mình đi ra ngoài túm thằng nhóc thối kia ra đánh cho một trận.

“Ba?” Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu. Diêu Đại Phát lại quơ lấy chổi lông gà trên bàn trà xông tới: “Con có quỳ không?”

“Ba nó à ——” Tuyên Tĩnh Ngôn định nói gì đó, Diêu Đại Phát lại hung hăng trừng bà một cái, cầm chổi lông gà lên chỉ về phía Diêu Hữu Thiên: “Ba bảo con quỳ xuống.”

Diêu Hữu Thiên nghe lời quỳ xuống. Chổi lông gà của Diêu Đại Phát hạ xuống.

,

Mười sáu năm, Diêu Hữu Thiên lớn như vậy rồi, lần đầu tiên Diêu Đại Phát động tay đánh cô.

“Ba nuôi con lớn như vậy, chính là để con yêu đương với một tên du côn?”

“Diêu Hữu Thiên, con phụ lòng ba, phụ lòng mẹ con sao?”

“Ba ——” Diêu Hữu Thiên bị dọa sợ, trên người đã trúng hai phát, cô chịu đau, bắt đầu phản bác: "Con không có, A Li không phải du côn.”

“A Li?” Ngày hôm nay, Diêu Đại Phát đã đi hỏi rất rõ ràng rồi: “Thằng nhóc kia, chính là một tên côn đồ, không ai biết ba nó. Mẹ nó là một vũ nữ, nói dễ nghe là vũ nữ, nói khó nghe một chút chính là gái tam bồi*.”

*gái tam bồi: gái bồi ăn, bồi uống, bồi chơi trong quán bar.

“Con mới bao nhiêu tuổi? Hả? Những chuyện con làm gọi là gì?”

,

Chổi lông gà lại đánh xuống người Diêu Hữu Thiên hai cái, từ trước đến giờ Diêu Hữu Thiên chưa hề bị đánh.

Nước mắt đã sắp rơi xuống, ngoài đau ra, lo sợ nhiều hơn: “Không phải như vậy, ba, A Li là một người tốt. Con thích anh ấy. Con yêu anh ấy ——“

“Khốn nạn.” Diêu Đại Phát lại đánh con gái một phát. Nhìn nước mắt trên mặt con gái, ông không đành lòng,
không nỡ. Nhưng càng hận hơn: “Tuổi nhỏ như thế không lo học, ba cho con đi học, con yêu đương cái gì? Hôm nay ba sẽ đánh chết con, tránh cho con ở bên ngoài làm xấu mặt ba ——“

“A.” Diêu Hữu Thiên chật vật tránh chổi lông gà của ba, trong lòng vừa hoang mang, vừa sợ, vừa e dè, vừa sốt ruột.

,

Cô thật lòng thích Lạc Li. Thời gian ở bên anh, cô rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.

Cô cho rằng có thể hạnh phúc như vậy cả đời, nhưng ai ngờ, hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy.

“A Li, chờ em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ kết hôn.”

“Được, chờ em tốt nghiệp, anh sẽ cưới em. Thiên Thiên, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ nỗ lực, anh sẽ khiến em sống tốt cả đời này.”

“Ba. Đừng đánh nữa. Con không có. Con thật lòng với A Li. Chúng con ——“

“Con còn nói nữa.” Cô không nói còn may, càng nói Diêu Đại Phát càng tức.

,

Cuối cùng Tuyên Tĩnh Ngôn không nhìn nổi nữa, tiến lên giật lấy chổi lông gà trong tay Diêu Đại Phát, “Ba nó, cho dù anh đánh chết nó, thì có tác dụng gì?”

Chắn ở trước mặt Diêu Đại Phát, Tuyên Tĩnh Ngôn nhìn con gái của mình: “Thiên Thiên, mau nói đi, nói con sẽ không ở chung với cái cậu kia nữa, cũng bảo đảm không gặp mặt cậu ta nữa.”

“Con không thể.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng ép con. Con yêu A Li, con muốn ở bên anh ấy.”

“Mày còn nói nữa.” Diêu Hữu Thiên giận vô cùng, tiến lên túm lấy tay Diêu Hữu Thiên: “Bắt đầu từ hôm nay, mày bị nhốt ở nhà cho tao, không được đi đâu hết."

“Con không muốn.” Diêu Hữu Thiên nóng nảy: “Ba, ba không thể đối xử với con như vậy.”

“Thả mày ra ngoài? Để mày ở bên cạnh thằng khốn đó sao?”

,

Diêu Hữu Thiên tức giận vô cùng, đã trực tiếp nhốt Diêu Hữu Thiên lại.

Cho dù Diêu Hữu Thiên kháng nghị với mẹ như thế nào, cũng không có tác dụng.

Cô đã gọi đến khàn cả giọng, nhưng ba mẹ vẫn hoàn


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện