“Ha, anh dám nuôi thì tôi dám sinh.
”
Ai sợ ai a.
Cố Lâm Hàn dừng lại một lát, nhìn thấy bộ dáng quật cường của cô như vậy.
Bởi vì một câu nói, trong lòng thế nhưng đã hiện ra một hình ảnh như vậy.
Hai người sáng sớm, ôm hài tử, ôm tới ôm đi, phảng phất một nhà ba người……
Phi phi phi, quả thực là điên rồi.
Anh lập tức lắc đầu.
“Được, vậy bây giờ cô sinh con, thì chúng ta học cái gì nữa, cô cùng tôi về nhà thành thành thật thật sinh con, sau này đi ra ngoài một bước, tôi lập tức sẽ đi xách cô trơ về.
”
“Ha….
.
vậy tôi liền ăn cho anh nghèo.
”
“Được, đến lúc đó, có bao nhiêu thức ăn cho lợn ăn liền cho em ăn.
”
“Oa….
A, Cố Lâm Hàn lòng dạ anh thật
thâm độc, sinh cái quỷ, tôi sẽ không sinh cho anh một tiểu gian thương đâu, hừ.
” Vu Tịch nắm tay, một chút một chút đánh lên trên người anh.
Không đau, giống như bị một đứa trẻ đánh vào người vậy.
Đánh Cố Lâm Hàn muốn cười.
“Được được, không sinh không sinh, xem sinh cái gì, sinh ra giống em bạo lực như vậy, Cố gia chúng ta sau này xem như xong rồi.
”
Vu Tịch đương nhiên biết, anh chính là cố ý trêu chọc cô.
Nhàn anh, vừa rồi sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng, xem ra là bị dọa không nhẹ.
Thật là.
“Được rồi, không phải tôi trêu anh một chút hay sao, xem anh bị dọa kìa.
” Vu Tịch nói,
hít một hơi thật sâu:“Tôi khát.
“Được, tôi đi mua nước cho em.
”
“ừ.
”
Cố Lâm