Một phen bắt được cánh tay tay của cô ta.
Vu Điềm nhân cơ hội càng đến gần vài phần.
Vốn tưởng rằng có cơ hội, lại không nghĩ…
Cố Lâm Hàn túm cánh tay cô ta trực tiếp đem người đẩy sang một bên.
‘A
Vu Điềm suýt nữa ngã ở trên mặt đất.
Ngẩng đầu lên, nhìn cố Lâm Hàn.
Cố Lâm Hàn phủi phủi quần áo của mình, nhìn về phía cô ta nói:“Có muốn hay không giúp cô gọi bác sĩ tới?”
Vu Điềm sửng sốt….
“Không….
Không cần….
.
”
“Nga, vậy thì tốt.
” cố Lâm Hàn xoay người, liền tiếp tục rời đi nơi này.
Vu Điềm còn ngồi trên mặt đất, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.
Không cảm thấy mất mặt, cô ta chỉ cảm thấy ảo não, ảo não mình như thế nào không thể nắm chắc được cơ hội này, dụ dỗ anh thật tốt.
Chỉ có điều, lúc này đây mình còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng mà bây giờ tiếp cận Vu Tịch chung quy vẫn có cơ hội, còn có thể tiếp cận đến người đàn ông này.
.
Trong lòng cô ta âm thầm nghĩ, càng siết chặt tay.
Không biết Vu Tịch rốt cuộc dùng cái gi biện pháp, thế nhưng có thể dụ dỗ được người đàn ông này.
Hơn nữa, cô ta cũng muốn nhanh chóng tra ra được người này, rốt cuộc là ai.
Tóm lại, cô ta chắc chắn là sẽ không từ bỏ ý đồ…
Vu Tịch đứng ở bên trong đợi không được bao lâu, thầm nghĩ nằm xuống nghỉ một lát, điều chỉnh hô hấp, cảm giác nôn nghén cũng không còn rõ rệt như vậy nữa.
Một lát sau Vu Điềm đi vào, cô ha lên một cái, nhảy xuống giường.
“Chị…” Vu Điềm muốn nói, Vu Tịch đã trực tiếp nhảy xuống rồi, để lại người đứng ở đó.
Vu Điềm nhìn thấy vậy trong lòng tức giận.
Nhưng…
Cô ta cũng phải kiên nhẫn.
Cô ta hừ một cái, trong lòng đầy tức giận mà nghĩ, đợi tôi,