Mẹ nó, lần trước cô không nên uống nhiều rượu như vậy.
Hại cô một lần sai lầm hối hận cả đời.
Nhân viên ở phía sau nhìn hai người, vậy mà đối với cuộc trò chuyện của hai người không quá hiểu nhưng lại cảm thấy có hứng thú một cách kì lạ.
“Vậy…làm phiền hai vị đưa chứng minh thư cho tôi.
”
Cố Lâm Hàn và cô cùng nhau đăng kí, Vu Tịch nhìn người ta đang đăng kí chứng minh thư, vô thức nghĩ, nếu ai đó kiểm tra hồ sơ thuê phòng của bọn họ…
Bọn họ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch đi.
Phòng không lớn, loại nhà ở của người
bản xứ ở khu nghỉ mát này không bằng các khách sạn lớn ở bên ngoài, chỉ có một cái giường, một nhà vệ sinh, đồ đạc nhiều hơn cũng không có.
Nhìn thấy một nơi khiêm tốn như vậy, cố Lâm Hàn cũng không khỏi cau mày.
Vu Tịch nhìn dáng vẻ không tình nguyện của anh, ở phía sau nhún vai.
Chỉ sợ cả đời này cũng chưa từng ở qua một căn phòng khiêm tổn như vậy đi.
“Cái đó, bây giờ đi có lẽ vẫn còn kịp.
”
Vu Tịch ở phía sau nghĩ, anh đi rồi thi càng tốt, cô có thể một mình độc chiếm cái phòng này.
Cố Lâm Hàn quay đầu nhìn Vu Tịch.
Mặc dù căn phòng thật sự rất tệ, nhưng…
Anh đặt mông ngồi trên giường.
“Muộn như thế này rồi, miễn cưỡng một chút đi.
”
Liếc nhìn Vu Tịch.
Anh vừa đi vào đã chú ý thấy rồi, căn phòng này nhỏ như vậy, chỉ có một phòng tắm…
Một lát cô đi tắm há chẳng phải…
Tạm thời Vu Tịch còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Cô vô tư cảm thấy ở đâu cũng được, khách sạn này cũng không tệ, so với căn phòng lúc trước cô thuê không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa.
Vu Tịch cũng ngồi xuống trên giường cách một khoảng hơi xa, bởi vì căn phòng này rất nhỏ, trừ cái giường ra, thì không còn