Sự hiểu biết của cô đối với đàn ông thật sự là quá ít rồi.
Thật sự cho rằng một người phụ nữ ngồi trên người người đàn ông cởi quần áo, người dàn ông này sao lại có thể không có phản ứng?
Hừ, nếu không phải thấy cô đang mang thai…
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán cô ra.
Thật là đồ ngốc.
Nếu không phải anh, tính tình của cô như vậy không biết sẽ bị người khác ăn sạch bao nhiêu lần nữa.
Lắc lắc đầu, anh nghĩ, không biết cô như vậy, bình thường chăm sóc bản thân như thế nào, thêm tính tình lại vô tư vô lo như
vậy, có thể bình an sống đến bây giờ thật sự là một điều kì diệu.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung anh cũng đã chầm chậm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy.
Vu Tịch nửa tỉnh nửa mê hầm hừ kêu lên.
Cố Lâm Hàn nhăn mặt, bị âm thanh như heo của cô làm cho tỉnh giấc, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cái đồ ngốc Vu Tịch này giống như một đứa trẻ vậy, ôm lấy cánh tay của anh cọ tới cọ lui, giống như một chú mèo đang cầu xin để được vuốt ve, ôm lấy đầu, cọ tới cọ lui trên người anh.
Cố Lâm Hàn muốn rút tay về, bị cô làm cho ngứa, cơ thể vào sáng sớm rất nhạy cảm, cũng theo đó mà ngày càng cứng hơn…
Nhưng anh vừa động đậy một xíu cô đã cau mày lại, trông có vẻ không hài lòng lắm.
Anh thở dài bất lực, thuận theo để cô ôm lấy.
Một lát sau, Vu Tịch cuối cùng cũng thức dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn người bên cạnh đang cau mày, nhìn cố Lâm Hàn hình như ngủ không