Bởi vì đa phần người đến đây đều là học sinh, người này nhìn qua…ăn bận cũng là đồng phục, nhất định cũng là học sinh.
Học sinh mà, có một vấn đề chính là không
có tiền.
Mang thai rồi cũng không dám nói với gia đình để xin tiền, âm thầm lặng lẽ đi phá, cho nên bọn họ lựa chọn những chỗ như thế này giá cả so với bệnh viện đã thấp hơn rất nhiều, vài trăm tệ là có thể làm xong.
Nhưng bọn họ phá như vậy cũng rất sợ một số người làm xong rồi lại nói không có tiền, vậy làm cũng đã làm xong rồi, bọn họ còn có thể làm gì.
Y tá liếc nhìn cô: “Vậy không được, làm xong cô chạy mất chúng tôi phải làm sao?”
“Ha, tôi cần phải chạy sao.
”
Vu Tịch chế giễu.
Y tá ngẩng đầu, lỗ mũi ngước lên trời nói: “Làm sao, chỉ vì vài trăm tệ mà không cần mặt mũi nữa rồi à, vậy thì nhiều rồi, dù sao chủng tôi cũng phải giao tiền trước sau đó mới phá thai, cô nhanh chóng giao tiền, nếu không thích làm thì làm, phía sau vẫn còn người đang xếp hàng kìa.
”
Vu Tịch quay đầu nhìn phía sau.
Thực ra vẫn còn hai người thanh niên đang đợi ở phía sau, nhìn dáng vẻ gầy gò đó, e cũng là mấy đứa nhóc không cẩn thận chơi quá đà.
Năm nay mấy đứa trẻ này….
Vu Tịch rất muốn nói bọn họ là không có cách nào, bọn chúng đừng có tùy tiện phá thai ở đây.
Cô quay đầu nhìn nhìn, mọi người nhìn chằm chằm Vu Tịch đang quay đầu nhìn họ, còn trừng mắt với cô.
Vu Tịch bĩu môi, quay đầu lại: “Đừng nha, không phải do tôi lo lắng sao.
”
Mặt y tá sốt ruột nói: “Aiya, đừng lề mề nữa, nhanh chóng đưạ tiền chưa đến nửa tiếng là kết thúc rồi, nếu thật sự không có tiền thì cô đứng qua mép bên kia đi, đừng có đứng cản đường ở đây, chúng tôi cũng không phải làm từ thiện, rảnh rỗi giúp người khác mà không thu tiền.
”
Vốn dĩ cũng không có gì, cô ta lạnh lùng
nói: “Bây giờ chê phá thai tốn nhiều tiền vậy sao lúc đó không chịu mua một cái bao cao su chỉ tốn có mấy tệ, hừ.
”
cố Lâm Hàn không thể không nhìn sang bên đó.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn y tá khiến cô ta cảm thấy ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.
Cô ta chợt khựng lại, không chút sợ hãi nào.
Có thể đến nơi này đều là người không có tiền, còn sợ bị người khác biết.
“Cái gì đây, anh trừng cái gì mà trừng, chê tôi đây nói chuyện khó nghe à, ha, vậy anh đừng có đến mà phá thai, đã nói rõ với anh rồi, chỗ chúng tôi chỉ có chúng tôi mới dám giúp các người phá thai, hừ, các người không đồng ý thì cứ đi, dám gây chuyện thì…hừ, chúng tôi không sợ làm lớn chuyện rồi mất khách đâu, cho dù mất đi nữa thì cũng là mấy người chơi xong rồi không có tiền