Sinh ra…
Nhưng mà, không sinh ra thì…
Anh không nghĩ ra được cách nào khác có thể giải quyết mọi việc một cách yên ổn được.
Vu Tịch ở chỗ của cố Tân Tân, nhưng mà đợi mãi đến chín giờ vẫn chưa thấy trở về.
Lúc này, đột nhiên chuông điện thoại của Vu Tịch vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, vậy mà lại là Vu Điềm.
ở trong wechat cô ta nói:
“Vu Tịch, chị có đồ vật rơi lại ở khách sạn, chị không đến lấy lại sao?”
Vu Tịch nói:
“Chị xin nghỉ phép rồi, sẽ không trở về.
”
“Em nhìn thấy hình như đó là giấy chứng nhận, có cần em gửi qua đó cho chị không?” Vu Điềm ở bên kia nói.
Vu Tịch cau mày nói:
“Trước tiên em cứ cầm lấy.
”
“Đừng như vậy mà, là chị sợ em qua đó tìm chị, sẽ gặp người bạn trai của chị sao? Em sẽ không nói chuyện của chị với người trong nhà đâu, thật sự, em biết, bình thường mẹ đối xử với chị không tốt, em đã từng nói qua với bà ấy từ lâu, thật sự, em vẫn luôn ở bên cạnh chị.
”
Vu Tịch cười lạnh nói:
“Mẹ có một người con gái như em thật sự là may mắn.
”
Lời chế giễu này, Vu Điềm coi như hoàn toàn không có chuyện gì.
Cố Tân Tân ở bên cạnh không nhịn được hỏi một câu:
“Có chuyện gì vậy? Ai vậy?”
“Vu Điềm.
”
Cố Tân Tân vươn người ra nhìn xem.
Khi nhìn thấy những thứ Vu Điềm nhắn ở trên, cô ấy cũng cười lạnh nói:
“Ha, đây gọi là gì cậu biết không, chồn chúc tết gà, lòng tốt không đáng tin tưởng, cậu gọi cô ta tới để tớ nhìn