“Vì vậy, cũng không phải mỗi người đều may mắn giống như anh, có thể có một người mẹ tốt như vậy, một gia đình tốt như vạy.
”
Cố Lâm Hàn liếc nhìn… vươn tay ra, lại lấy thêm cho cô một móng heo khác.
“Điều này em yên tâm, con của em, sau này chỉ có thể làm người khác bị đau, sẽ không kém may mắn giống như em.
”
Vu Tịch liếc nhìn anh.
Đó là đương nhiên, con cháu của nhà họ Cố, nhà họ cố có nhiều con cháu như vậy, cứ nhìn là biết rồi.
Nhà họ Cố chắc chắn rất thích trẻ con.
Vu Tịch nghĩ, chính mình chưa từng được cảm nhận hơi ểm tình yêu thương, có lẽ, con của cô, sẽ có thể có được.
Lúc này.
Điện thoại của Vu Tịch lại vang lên.
Vu Tịch nhìn xem.
Trên màn hình hiển thị là mẹ cố.
Là Thư Nhã gọi điện đến.
Vu Tịch nhanh chóng đưa điện thoại đến trước mặt cố Lâm Hàn.
“Anh anh anh, anh nhanh nhìn xem, đây là như thế nào?”
Cố Lâm Hàn nhìn và nhận lấy điện thoại.
Ánh mắt anh trầm xuống, sốt ruột nghe điện thoại.
Chưa nói được gì thì đã nghe Thư Nhã nói:
“Vu Tịch, làm sao cháu lại đi phòng khám, bác vừa nghe thư ký Trần nói, ôi chao, cháu đừng đi nơi đó rất nguy hiểm, hay là cái tên Lâm Hàn đáng ghét Lâm Hàn dẫn cháu đi, cháu nói xem, có phải nó bắt cháu đi không, cháu đợi bác, xem bác dạy dỗ nó, chắc chắn phải mắng nỏ một trận, làm sao có thể dẫn cháu đến nơi như vậy được.
”
cố Lâm Hàn nghe xong không nói nên lời, làm sao mà lại trở thành anh dẫn cô đi rồi, nếu không phải là Vu Tịch làm sao anh có thể biết một nơi như vậy.
Mẹ anh thiên vị như thế