Một lúc lâu sau, mới nói được hai chữ.
“Đón cô.”
Vu Tịch nói, “Không nói tiếng nào lại bỗng nhiên đến đón tôi.”
Thỉnh thoảng anh sẽ đến khi có điều gì đó
xảy ra, còn nếu không có gì xảy ra thì anh sẽ không đến.
Hiện tại không cỏ gì xảy ra.
Cố Lâm Hàn bị cô nhìn chằm chằm như vậy, trầm mặc một lát mới quay đầu lại, phun thẳng một câu nói, “Nhìn tôi làm gì, đón cô không được sao ?”
Vu Tịch nói, “Tôi đâu có nói là không được, hỏi một câu cũng không được à, thật sự là…”
“Bớt nói nhảm đi.”
“Này Cố Lâm Hàn !” sau khi nghe anh nói xong, Vu Tịch đã trưng ra bộ mặt cúa kỉnh.
Cô có vẻ trông rất khó chịu bởi vì giọng điệu của anh bây giờ vẫn rất gay gắt.
Cô đã làm gì anh ?
Nợ tiền anh hay sao.
Cố Lâm Hàn không nói gì mà chỉ nhanh chóng lái xe rời đi.
Tốc độ rất nhanh làm cho Trình LỖI phía
sau không khỏi nắm chặt đệm ở dưới
mông.
Đúng là một xe tốt, lái nhanh như vậy cũng không cảm thấy sốc.
Chính là làm cho người ta vẫn cảm thấy lo lắng.
Siêu xe quả là siêu xe, lái nhanh như vậy cũng không sợ quá tốc độ.
Bất quá có va chạm cũng không sợ hãi bởi vì những chiếc xe bên cạnh nhìn thấy chiếc xe này, đều lập tức tránh xa.
Anh không sợ đụng phải ai, là người ta sợ đụng phải anh.
Vu Tịch cảm thấy tốc độ xe quá nhanh, tức giận nói, “Cố Lâm Hàn, anh muốn chết đâu cần phải lôi tôi theo, anh lái nhanh như vậy để làm gì đây.”
Cố Lâm Hàn nói, “Cứ ngồi yên đó là được rồi, có đụng phải cô cũng sẽ không chết.”
“Anh, làm sao biết là đụng phải không chết.
Xem bộ dạng muốn chết của anh giống
như vừa vừa bị thất tình hay vừa bị đả kích gì đó muốn tìm người chết