Lại hướng về phía nhân viên cùng cố Lâm Hàn hỏi:“Đẹp không?”
Cố Lâm Hàn nhưng thật ra đối với túi sách không có tìm hiểu qua, bất quá mắt vẫn nhìn chăm chú vào trên mặt cô, cười nói:“Đẹp.
”
Nhân viên thì cũng có thể nói cái gì, đương nhiên là ở một bên dùng sức khen:“Tiểu thư có có khí chất như vậy, đeo túi sách của cửa hàng nhà chúng tôi, vô cùng đẹp.
”
Vu Tịch nghe xong lời khen, càng nở nụ cười.
Cố Lâm Hàn nhìn cô.
Xem ra, cô tuy rằng rất dễ dàng tức giận, nhưng mà cũng rất dễ dỗ đi.
Những việc đơn giản như vậy liền có thể làm cho cô vui vẻ như thế, tâm tình lúc này của anh cũng thoải mái lên.
Chỉ là
Anh lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới.
Rõ ràng hình như là cô đã làm sai, cuối cùng như thế nào tức giận cũng biến thành cô….
Thật là….
Bất quá, lúc này anh nhìn thấy cô vui vẻ như thế, trong lòng không hiểu làm sao lại hòa hoãn đi xuống, không có tức giận như vậy nhìn cô, đối với cô nói:“Còn muốn làm cái gì không?”
Vu Tịch xua xua tay:“Nơi này cách nhà anh không xa a, vừa mới ăn quá nhiều, bây giờ đi tản bộ đi về đi.
”
Đúng là không xa lắm, chỉ cách hai con phố mà thôi.
Cố Lâm Hàn thấy cô muốn đi bộ, tự nhiên gật gật đầu, gọi điện thoại để cho Vô ưu cho người lái xe trở về, đi theo Vu Tịch từ trong cửa hàng ra ngoài, hướng về nhà đi đến.
Vu Tịch ăn có chút nhiều, vẫn luôn vuốt bụng chính mình:“Oa, ăn được nhiều a.
”
Cố Lâm Hàn nói:“Ăn như thế nhiều, cũng không thấy em béo lên chút nào, ăn không phải trả tiền.
”
Lại nhớ đến mỗi lần cô về đến nhà mẹ lúc nào cũng bảo cô rất gầy, muốn cô ăn nhiều một chút.
Anh là biết, cô có thể ăn được bao nhiêu cơ chứ.
Chính là, nhưng mà đến bây giờ nhìn như vậy, cũng căn bản trên người cũng không có nhiều thịt, khuôn mặt vẫn là nhỏ như vậy một, cánh tay mảnh khảnh, làm người ta nhìn thấy liền cảm thấy yếu ớt không chịu được.
Là có chút đơn bạc.
Vu Tịch ngẩng đầu lên nói:“Phi, mấy