Cô nghĩ bây giờ anh chính là chồng của cô, có cái gì mà không xuống tay được.
Vì thế, cô cười hì hì thò tay lại gàn, kéo cánh tay anh lại, nâng một đôi mắt đẹp phát sáng nhìn anh.
Cố Lâm Hàn nhíu mày, người phụ nữ này, hôm nay là toàn làm cái gì ý, ở Cục Dân Chính kéo anh, có thể nói là bởi vì hình thức, ở chỗ này lại nhìn anh như vậy.
“Emb làm cái gì.
”
Vu Tịch nói:“Làm gì, anh hiện tại là chồng em, bây giờ em sờ chồng của mình một
chút, lại không phạm pháp, đúng không.
”
“….
” chồng?
Cố Lâm Hàn đối xưng hô này rất có cảm giác.
Hơn nữa cô nói cũng không sai.
Anh nói:“ Được rồi, em nói không sai, em sờ tùy tiện đi, không phạm pháp.
”
Vu Tịch nghe xong, càng vui tươi hớn hở ôm cánh tay của anh.
Cố Lâm Hàn không có biện pháp, buông cánh tay này xuống, dùng cánh tay khác lái xe.
Cánh tay bị cô ôm như thế này, cảm giác còn rất thoải mái.
Làn da của cô rất tốt vuốt cũng rất thoải mái, anh thỉnh thoảng ghé mắt cười, lại không nghĩ tới cảm giác thời gian qua rất nhanh, chớp mắt cái đã đến gần trường học rồi.
Cố Lâm Hàn theo thường lệ đỗ xe ở một
bên, đối với Vu Tịch nói:“Được rồi, ở trường học thành thật một chút, không có việc gì thì cũng đừng có cùng học sinh nam nói lung tung.
”
Vu Tịch bĩu môi.
Cô sẽ không đâu.
Cô mỗi ngày đều thành thật như vậy.
Hơn nữa, nói thật ra, trong trường học mấy học sinh nam kia, còn không có đẹp trai bằng Cố Lâm Hàn đâu, có cái gì tốt mà đi nói chuyện cơ chứ.
Cố Lâm Hàn nhìn thấy đầu cô, từ phía trên xoa xoa đầu của cô cảm thấy rát mềm mại.
Tóc của Vu Tịch rất dày, màu tóc tự nhiên màu nâu khi xoa xoa lên cảm xúc rất