Bà ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lần trước người đó cũng đến nhận mặt thân gia.
Một lúc sau, một đôi nam nữ trẻ tuổi như một đôi vợ chồng mới cưới đi đến.
Vu Tịch hít một hơi thật sâu, bởi vì đi theo Cố Lâm Hàn tới nên cô kiềm chế tính tình lại, hô với Tô Hành: “Mẹ.
”
Vu Tân Nông nhìn hai người, đanh mặt, trước tiên liếc nhìn cố Lâm Hàn trong mắt hiện lên tia đánh giá.
Nhìn qua anh, trông cũng ra hình ra dáng, vẻ ngoài cũng rất xuất chúng.
Đây là bạn trai hiện tại của con gái ông sao?
Vốn dĩ tuổi của cố Lâm Hàn còn chưa đến lão thành, ăn mặc cũng vô cùng tùy ý, nhưng so với người bình thường càng dễ nhìn, càng đẹp mắt, nói dùng mặt có thể thay cơm thì cũng không nói quá, nhưng mà cũng không giống với những gì Tô Hành nói quá bắt mắt.
Cố Lâm Hàn cũng nhìn vào bên trong.
Chủ tịch quốc hội Vu, anh biết, có đôi khi sẽ nhìn thấy xuất hiện ở trên TV, tuyên bố một số thông tin, tin tức linh tinh.
Tuy nhiên, cố gia và người của ZF giao thoa không nhiều lắm.
Cố Lâm Hàn cũng hướng vào bên trong gọi một tiếng trước: “Bác trai.
”
Một tiếng bác trai này, làm Tô Hành đang ở một bên nổi nóng lên.
“Này, anh kêu ai là bác trai, không nhìn lại mình xem có cái đức hạnh gì, từ bác trai này cũng xứng để cho anh gọi sao?”
Vu Tân Nông rất coi trọng mặt mũi, trừng mắt liếc Tô Hàn một cái, tuy rằng ông bưng người ngồi ở chỗ này, khí thế mười phần, nhưng ông cũng không như Tô hành dã man như vậy, cho nên sẽ không có việc gì mà mắng chửi người ta.
“Trước ngồi xuống rồi nói.
” Giọng ông trầm thấp nói.
Cố Lâm Hàn đưa quà gặp mặt qua, hộp quà được đóng gói tinh mỹ nhưng bị Tô
Hành đập sang một bên.
Vu Tịch nhíu mày: “Mẹ, ba, ba nhìn mẹ xem, cách đãi khách của nhà chúng ta chính là như vậy sao?”
Vu Tân Nông cũng muốn giữ mặt mũi, sau đó trừng mắt liếc Tô Hành một cái, Tô Hành trong lòng thầm mắng, đúng là ăn cây táo, rào cây sung, chưa gì đã nói chuyện giúp người ta!
Quà tặng