Và càng là như vậy, Vu Tịch càng cảm thấy, gia đình mình tệ như thế, nhưng Thư Nhã vẫn đối xử tốt với mình…
Cô nhìn Thư Nhã đầy biết ơn, có thể gả vào nhà họ, là một điều may mắn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ban phước lành.
Có lẽ là thai nhi trong bụng cô đã ban tặng cho chính mình phần may mắn này và để cô gặp may một lần.
Mọi người chuẩn bị rửa tay ăn cơm, Vu Tịch vẫn ngồi co ro ở sô pha, nhìn một nhà ba người ngồi đối diện nhau, cô không đứng dậy đi chỗ khác, cũng không muốn nói chuyện với họ.
Mặc dù trong lòng cô sớm đã chấp nhận số phận, nhưng mà thật sự, đôi khi cần đến sự có mặt của họ, cô một lần lại một lần cảm thấy thất vọng buồn lòng hơn.
Cô không biết tại sao cô gặp phải một người mẹ như vậy.
Lúc này, Cô Lâm Hàn ngôi bên cạnh cô.
Dù gì thì họ cũng đã quen biết nhau từ lâu, tuy là thường xuyên cãi nhau, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể biết được cô ấy bị làm sao.
Ví dụ như nhìn phía trước như vậy, bộ dáng ưu thương, đoán chừng là nếu không cố chịu đựng lại muốn nổi giận.
Có lẽ bởi vì đang ở nhà họ cố, mới kiềm chế cho đến tận bây giờ.
Cố Lâm Hàn nhìn cô: “Đang nhìn cái gì vậy.
”
Vu Tịch lẩm bẩm nói: “Mẹ em thường nói một câu chính là, kiếp trước rốt cuộc tạo nghiệt gì, lại sinh ra em.
Nhưng em cảm thấy, kiếp trước em chắc là giết người phóng hỏa, nên kiếp này số phận mới xui xẻo như thế này.
”
Cố Lâm Hàn dừng lại, nhìn cô, từ phía sau nhìn thấy cô đang nắm chặt tay, có một loại xúc động muốn nắm lấy nó.
Nhìn chằm chằm vào đó, sau một lúc lâu…
Anh mới di chuyển một chút về