So với cánh đàn ông kiệm lời, bọn họ chỉ nói rằng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho tiệc rượu mừng vào ngày mai.
Vốn dĩ cảm thấy lúc thông báo chuyện này ra với mọi người có chút xấu hổ, nhưng bây giờ nhìn lại, mặc dù trên mặt cũng có chút hồng hồng vì ngượng ngùng, bất quá, đối phương mà cô thổ lộ chuyện tình cảm như thế chính là bạn bè nhiều năm với nhau, mọi người ai cũng đều chúc phúc rất nhiệt tình.
Ngày hôm sau
Vu Tịch đi tới trường học, vẫn còn đang suy nghĩ về việc buổi tối muốn đi trang viên.
Vu Điềm bỗng nhiên phát hiện Vu Tịch đang ở bên này, lập tước đi tới đây với Tịch Kỳ Hảo.
“Vu Tịch, lúc em trở về có nói với mẹ, mẹ bảo chị ở nhà cố gia như vậy, người ở đó chắc không làm chị phải khó xử đâu.
”
Vu Tịch nhìn Vu Điềm, cô sẽ đối xử với bản thân thật tốt, không có khả năng bị cô lập,
Vu Tịch lạnh lùng nhìn cô ta: “Không, có khó xử cái gì đâu, bọn họ cũng không phải không biết, chị là do bà nội nuôi dưỡng, còn em mới là người mà mẹ nuôi, bọn họ chắc hẳn phải cảm thấy may mắn, khi mà có thể cưới được người con dâu như thế này.
”
Mấy lời này, thật sự trét muối thẳng vào vết thương trong lòng của Vu Điềm.
Vốn dĩ cô ta cảm thấy, Thư Nhã có thành kiến với mình, nên trong lòng cảm thấy khó chịu, hiện tại lại bị người khác đụng chạm trực tiếp vào mối bứt rứt trong tim.
“Chị…” cô ta mím môi, giật giật khóe miệng, cố gắng chịu đựng: “Em cũng không nghĩ mẹ có ý như vậy, nếu như chị không có việc gì thì tốt rồi, chỉ là do em có chút lo lắng, nhưng mà, hai người thật sự muốn kết hôn với nhau sao? Em cảm thấy, hai người còn chưa quen được bao lâu, tại sao đột nhiên lại muốn kết hôn, liệu có phải là có việc gì ngoài ý muốn đã xảy ra không.
”
Vu Tịch cười một tiếng: “sao thế, em hy vọng có chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?”
“Vu Tịch, chị vân luôn hiêu lâm em, tại sao em lại phải muốn như thế.
”
Vu Tịch nói: “À à, đúng là có chuyện ngoài ý muốn đây, chúng tôi sắp kết hôn rồi, em cứ việc chờ tham gia hôn lễ là được, nghĩ nhiều như vậy để làm gì, còn chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó hả, em còn muốn chị gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa, lại như hồi trước nữa hả?”
“Chị, chị làm sao có thể nói như vậy, chỉ là