Vu Tịch nói: “Nhưng mà khi còn nhỏ, phòng em quá nhỏ, có cái giá sách đã không tồi rồi.
”
Cố Lâm Hàn nhìn cô.
Cô lại ghé vào cửa sổ bên trên, nhìn ra mặt sau của vườn.
“Trong vườn còn có thể làm cái xích đu, có phải rất đẹp hay không.
”
Anh cảm thấy rất ấu trĩ, phòng ở của anh, luôn luôn được thiết kế rất ngắn gọn.
Nhưng mà, lúc này nghĩ đến, sau này không phải là nhà của một mình anh nữa mà là nhà của bọn họ.
Nhìn địa phương mà cô khoa tay múa chân, nghĩ đến, có thể cung với con ngồi ở chỗ này vui chơi, có thể ở bên cạnh đu xích đu cho đứa nhỏ, hình ảnh tràn đầy ấm áp kia hiện lên, lập tức làm cho anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Vu Tịch nghiêng đầu: “Như thế xem, trong nhà lớn xác thật cũng là có chỗ lợi, có thể để được nhiều đồ vật a.
”
Có bố Cố Lâm Hàn như vậy, con của cô, nhất định so với mình hạnh phúc hơn đi.
Cố Lâm Hàn nói: “Vậy còn em, em còn muốn cái gì?”
Vu Tịch quay đầu lại: “A? em, không cần không cần, em có nơi ở là được.
”
Tuy rằng tên nhà viết tên của cô, nhưng mà, cô làm sao có thể cho rằng đây chính
là nhà của mình.
Mặt cô làm sao mà dày như vậy chứ.
Người ta đối sử với cô tốt như vậy, cô biết chứ, nhưng mà cô vẫn chưa có mặt dày mà nhận lấy đâu.
Cố Lâm Hàn nhíu mày: “Làm sao, đây là nhà của em, em không có ý tưởng gì sao?”
Nhà cô?
Vu Tịch ngẩn người.
Nhìn nơi này….
Nhà cô sao?
Cô chưa từng nghĩ tới,