“Chị, chị có ăn quả nho không, chị, chị có ăn dưa hấu không?”
Vu Tịch nói: “Chị không ăn, Tiểu Cảnh em ăn đi.
”
Vu Tịch trả dưa hấu lại cho Tiểu Cảnh, còn thuận tay đút vào trong miệng cậu bé.
Tiểu Cảnh vốn dĩ không thích ăn dưa hấu, trong nhà ai bắt cậu bé ăn, đều là một miếng cũng không ăn.
Lúc này lại cười tủm tỉm ăn một miếng, còn giơ đầu nhỏ lên nói, “Chị, ăn ngon thật, chị, tay chị thật xinh đẹp nha.
”
Tiểu Cảnh nói, lập tức muốn sờ tay Vu Tịch.
Tay của trẻ con mềm mềm, Vu Tịch cười nhìn cậu bé, vẻ mặt yêu thương.
Phía sau, cố Lâm Hàn cau mày.
“Tiểu Cảnh, em đi vẽ tranh đi.
”
cố lâm cảnh lắc đầu, “Không muốn, em muốn cùng chơi cùng chị.
”
Thật là…
Phía sau, cố Lâm Dục còn ở bên cạnh, ăn trái cây, nhìn Vu Tịch.
Vu Tịch trang điểm rểt đơn giản, thong dong ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt sạch sẽ, mắt trong trong sáng sáng, nhìn có vẻ tương đối khiến cho người ta thích, không hề có một chút dáng vẻ dã man nào.
“Không tồi nha.
” cố Lâm Dục vỗ vỗ bả vai của Cố Lâm Hàn, “Ánh mắt không tồi, anh cho rằng chú sẽ tìm cái ngôi sao lớn linh tinh gì đâu.
”
Những ngôi sao đấy thoạt nhìn tuy rằng trang điểm cũng sẽ khá xinh đẹp, lớn lên cũng không kém, chính là, chính là làm người cảm thấy trong quyến rũ còn mang theo làm ra vẻ, chính là, nhìn Vu Tịch lại thấy chân thật hơn nhiều.
Cố Lâm Hàn nhíu mày.
Thời điểm nào mà mọi người đều sẽ cảm thấy anh tìm ngôi sao lớn gì đấy.
Cố Lâm Dục nói: “Ha ha, rốt cuộc thì chú cũng là anh em với Hạ Tử Minh mà, nhìn xem ngày thường những người bên cạnh