“Như thế nào vậy?”
Thật ra là Vu Tịch nơi nào thật sự có việc gì đâu, quay đầu đi, nói: “Không có việc gì đâu.
”
Cô Lâm Hàn nhìn đên cô quay mặt đi, thò lại gần lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Không có việc gì em quay mặt đi làm gì, còn khó chịu sao?”
“Không phải mà, em…được rồi, đi ra ngoài đi.
”
Cố Lâm Hàn lôi kéo tay cô, cưỡng ép giơ mặt của cô lên.
Thật sự không có việc gì?
Không có việc gì mới là lạ đi.
Vừa mới nơi nào đã ghê tởm.
Anh xem qua rất nhiều lần nôn nghén của cô, còn có thể không biết thật hay giả sao?
Vu Tịch nhíu mày nhìn anh.
Anh nói: “Thật sự đã nôn ra chưa?”
That sư mà…
Thật vậy chăng?’
“Đương nhiên rồi…”
Cố Lâm Hàn vẫn bày ra dáng vẻ không hệ tin tưởng, Vu Tịch nói vài lần, anh còn không thèm nghe.
Vu Tịch nhìn anh, chỉ có thể… bĩu môi, lôi kéo tay của anh nói: “Em… ai bảo anh vẫn cứ luôn nhìn cô ta mãi, như vậy…hừ hừ, cũng thật chính là thâm tình, em còn không chạy nhanh né tránh, còn ở nơi đó tiếp tục xem tiếp à.
”
Cô nói xong, càng cảm thấy ghê tởm hơn, quay đầu đi, hừ một chút.
Cố Lâm Hàn dừng một chút, nhìn bóng dáng giận dỗi kia của cô.
Bỗng nhiên, lạl cười lên.
Anh đi kéo lấy tay cô.
Vu Tịch cảm giác được, lập tức ném ra.
Cố Lâm Hàn bất đắc dĩ, tiếp theo từ phía sau ôm lấy bả vai của cô, cô lại xoay người
đi, né tránh.
Cố Lâm