cố Lâm Hàn kéo Vu Tịch đến trước mặt.
“Hai người đã nói chuyện gì vậy.
”
Vu Tịch chớp mắt: “Thật sự chưa nói cái gì hết mà.
”
“A” Anh tin cô mới là lạ.
Vu Tịch nói: “Hỏi làm gì, anh đau lòng sao.
”
“Đúng vậy, đau lòng.
”
“Anh.
” Vu Tịch nhướng mày rồi nhíu lại.
Cố Lâm Hàn cười nói: “Đau lòng anh sao lại xui xẻo như thế, chọc trúng một con cọp mẹ như em, hai con mắt đều không được nhìn, chỉ có thể nhìn bằng một cái.
”
Vẻ mặt Vu Tịch dịu xuống, nhưng đột nhiên lại đánh một đấm vào người anh.
Cố Lâm Hàn buồn cười ra tiếng.
“Nhìn đi, không bạo lực là không được mà.
Hai người bắt đầu đùa giỡn ở chỗ này
không kiêng nê gì.
Đằng sau, Thư Nhã và bà Hứa với những thành viên khác trong gia đình nhìn hai người đùa giỡn.
Hứa Khả cũng đã sớm trở lại.
Cố Lâm Lệ nhìn bên kia nói: “Hai người bọn họ nhìn rất xứng đôi, tuy rằng không có chuyện gì vẫn đánh nhau, nhưng mà vẫn rất là ngọt ngào.
”
Thư Nhã cười rất thư thái: “Đúng vậy, rất ngọt ngào, nhìn bọn họ, bác đều cảm thấy như bác trẻ thêm một tuổi, thật là khác lạ khi nhìn người trẻ tuổi yêu đương.
”
Hứa Khả ở phía sau, gắt gao nắm chặt tay lại.
Cô ta ở đó nhịn không được nói một câu.
“Lâm Hàn