Vu Tịch nhìn người đàn ông hay thay đổi sắc mặt này, trực tiếp ngồi xuống vị trí ghế phụ lái trong xe.
Đây là thật sự tức giận nha…
Vu Tịch dở khóc dở cười, đi qua, cũng vội vã tới mờ cửa xe.
“Em chạy theo làm cái gì?” cố Lâm Hàn nói.
Vu Tịch nói: “Sao em không thể chạy theo?”
Ngồi xuống, Vu Tịch nhanh chóng thắt dây an toàn trước.
Quả nhiên, mới vừa ngồi xuống, xe ong một chút, lập tức chạy ra ngoài…
Thật là nhanh…
Vu Tịch nhìn nhìn, cố Lâm Hàn không cao hứng.
Mặt anh không có biểu tình gì, tuy đáy mắt không có gợn sóng, lại mang theo một cảm giác tĩnh mịch.
Nhưng mà, chính là cái bộ dáng tức giận như thế, cũng tràn ngập hương vị chỉ thuộc về anh.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, dường như thoạt nhìn lại càng cương nghị hơn.
Vu Tịch nhìn anh: “Đừng chạy nhanh như vậy chứ.
”
Cố Lâm Hàn không nói lời nào.
Vu Tịch nói: “Tại sao… Là bởi vì Tả Kinh Luân mà tức giận? Ai nha, em đã sớm nói, đó là bao nhiêu năm trước rồi, tuổi trẻ không biết gì mới có thể truyền ra nhiều chê cười như vậy, giống như lúc em còn nhỏ còn tưởng rằng bông cỏ thể ăn, thật trẻ con mà.
”
cố Lâm Hàn vẫn không nghe.
Vu Tịch chỉ có thể nhào qua, ôm một bàn tay của anh.
“Buông ra, anh đang lái xe đấy.
” Anh nói.
Vu Tịch nhìn anh, ánh mắt nhàn nhạt mang theo chút cảm giác chán nản.
“Em cũng không phải mù, anh đứng cùng anh ta ờ một chỗ, anh ta thì tính cái gì chứ, cũng không đẹp bằng một nửa anh đâu, không thể so với anh được, một khi so sánh với anh thì sẽ kéo
thấp cấp bậc của anh xuống, em cũng không đành lòng so sánh anh với anh ta, đáng tiếc hai người đứng một chỗ, em cứ như vậy nhìn lướt qua…”
Mặt mày cố Lâm Hàn quét qua nửa vòng, quét đến đôi mắt chớp động của cô.
Cô nói: “Vừa nhìn, ai u, mặt anh đẹp hơn anh ta, anh còn cao hơn anh ta nửa cái đầu, hơn nữa, anh còn gầy hơn anh ta bây giờ, da anh còn trắng hơn anh ta, đương nhiên, cơ bắp này, khẳng định anh ta cũng sẽ không cỏ, nếu không cũng không