Bình thường cô không phải là
người biết nói mấy lời ngọt ngào hay nói cảm ơn linh tinh, nhưng mà, tất cả ân huệ, cô đều sẽ không quên.
“Được rồi, mọi người ngồi xuống đi, tôi gọi người đi lấy hoa quà.
” Thư Nhã nói.
Đoàn người ngồi xuống.
Vu Điềm nhìn Vu Tịch, đột nhiên nói: “Em vẫn chưa tìm hiểu rõ, chị, chị và Cố Lâm Hàn gặp nhau như thế nào? Hai người ở cùng nhau như thế nào? Từ trước đến nay em chưa bao giờ nghe chị kể về chuyện này cả.
”
Trong mắt cô ta có một tia sáng kỳ lạ, nhìn Vu Tịch.
Vu Tịch nhìn Vu Điềm: “Lúc cô và Tả Kinh Luân đến bên nhau, cũng đâu có thông báo cho tôi biết.
”
Một câu nói, khiến trên mặt cô ta ngay lập tức trở nên u ám, lúng túng vặn vẹo.
Sau đó Vu Điềm lại bật cười: “Chị đừng nói như thế chứ, nói như vậy giống như kiểu chị vẫn còn rất để ý đến chuyện đó vậy.
”
Cô ta nói xong, nhìn trộm Thư
Nhã đang ở bên cạnh.
Lúc này cố Lâm Hàn ở phía sau chèn vào một câu: “Chúng tôi quen biết rất nhiều năm mà cô lại không biết, cô thật là một người em lợi hại.
”
Vu Điềm càng đỏ mặt.
Cô ta tức giận nhìn Vu Tịch, nói tiếp: “Ha ha, không biết vì sao chị lại giấu giếm, chuyện của chị ấy, cũng không nói cho tôi biết, giống như là tôi sẽ làm gì chị ấy vậy.
”
Vu Tịch nói thẳng: “Ngã một lần khôn hơn một chút, chính cô đã
làm gì khiến tôi phải cảnh giác như vậy, trong lòng cô không biết sao?”
Cô ấy thực sự không sợ chuyện của cô ấy và Tả Kinh Luân, bị mẹ chồng tương lai của cô ấy, mẹ cố Lâm Hàn biết được phải không?
Vu Điềm nói thẳng: “Chị, chính bản thân chị đều giấu giếm cái gi, chị lại không biết sao? Là chị