Vẻ mặt Cố Lâm Hàn oan uổng: “Sao anh lại ghét bỏ em chứ.
”
“Bây giờ anh không chê em, qua thòi gian nữa em càng nghiêm trọng, lỡ như anh ghét bỏ em thi
sao đây?”
cố Lâm Hàn vỗ đầu nàng: “Anh thấy em mỗi ngày đều nghĩ đâu đâu, được rồi, đừng xem nữa, ngoan ngoãn đi ngủ đi.
”
“Em còn chưa xem xong mà…”
“Xem xong rồi anh phát hiện quả nhiên em thật sự nhiều chuyện, đừng xem nữa.
”
“Anh…quả nhiên anh ghét bỏ em nhiều chuyện…”
“…” cố Lâm Hàn nói: “Anh làm gi mà ghét bỏ em.
”
“Vậy anh thề đi…”
“Thề cái gì…”
“Nếu anh dám ghét bỏ em…anh sẽ…”
“Sẽ cái gì?”
“Cả đời này, đang làm giữa chừng thi bị người ta gõ cửa.
”
Vãi, cái này cũng thật là quá ácđộc đi.
Thật không hổ danh là cô, có thể nghĩ ra được.
“Em…”
“Thề không?”
“Được được, anh thề.
”
Vu Tịch nhìn anh nghiêm túc thề thốt…lức này mới hài lòng gật đầu.
Cố Lâm Hàn nhìn cô.
Thôi được rồi, anh điên rồi mới
cảm thấy dáng vẻ này của cô không biết tại sao lại rất đáng yêu…
Cố Lâm Hàn ngẩng đầu lên nhìn thời gian.
Đồng hồ đã chạy tới vị trí số 12.
Anh bỗng nhiên cười cười, nói với Vu Tịch: “Vợ, sinh nhật vui vẻ.
”
Vu Tịch ngẩng người…
Ngẩng đầu lên vội vàng nhìn thời gian.
Woa, cô đón sinh nhật.
Vươn tay lên, Vu Tịch cười hehe: “Quà đâu.
” i( »>
Cái người không biết xấu hổ này.
Cố Lâm Hàn kéo tay cô xuống: “Muốn sao?”
“ừa.
”
“Đến đây, anh tặng chính mình cho em, như thế nào.
”
“Xùy, cút, anh sao, em chơi chán rồi.
”
Vu Tịch, em chờ đó cho anh.
Nhưng mà…
Quà thì có đó, nhưng mà không thể đưa ngay vào lúc này.
Buổi sáng, sau khi Vu Tịch thức dậy đã bị Cố Tân Tân điên cuồng oanh tạc.
“Thọ tinh, tớ nghĩ tới nghĩ lui thấy tặng cậu một bộ đồ là được rồi, mặc bộ này đến sinh nhật của chúng ta, khiến cậu trở thành thọ tinh xinh đẹp, được không.
”
Vu Tịch nhíu mày: “Tớ nói rồi, sinh nhật thôi mà, không cần phải long trọng như vậy.
”
“Vậy không được, đây là lần sinh nhật cuối cùng trước khi cậu kết hôn rồi, bọn đàn ông đó