cố Tân Tân nói: “Được rồi được rồi, không hôn thì không hôn, chúng ta cắt bánh kem ăn đi.
”
Vu Tịch nhìn bánh kem.
Bánh kem nhìn đẹp như vậy, thật không nỡ cắt đi.
Cố Tân Tân nói: “Sau khi ăn bánh kem, mới xem như chúng ta bước tiếp trong tương lai, mở lối cho những người sau, tạm biệt lịch sử hai người gặp nhau là đánh nhau trong quá khứ đi, hướng tới một tương lai ngọt ngào thân mật.
”
Lôi Đình nhìn hai người nói: “Lúc trước anh nói, hai người đã sớm biết về sau sẽ thành người một nhà, làm gì mà đánh nhau đến nước sôi lửa bỏng như vậy chứ.
”
Hạ Tử Minh lập tức trêu chọc nói: “Có lẽ lúc đó người ta nghĩ đánh là thương, mắng là yêu, chúng ta không hiểu đâu.
”
Vu Tịch đỏ mặt.
Vừa mới nhìn những hình ảnh trên video, cô lập tức nhớ tới rất nhiều quá khứ, trong lúc nhất thời nước mắt trào dâng.
Chỉ là, nghĩ lại khi đó thật sự không nghĩ tới, có một ngày, hai người sẽ sát cánh bên nhau, nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy.
Vu Tịch nhìn cố Lâm Hàn.
Những chi tiết nhỏ nhặt nhất, cô đều có thể cảm giác được.
Ví dụ như, anh sẽ thường xuyên mặc loại áo bành tô này.
Vào lúc cô chụp váy cưới, cô vẫn luôn khen anh mặc cái này đẹp, vẫn luôn miệng nói cô thích dạng này.
Hoặc như, khinh khí cầy hay âm nhạc bây giờ anh làm.
Đều là những cái cô đã nói qua, cô thích.
Vu Tịch không nghĩ tới, anh là một con người cẩn thận như vậy, cẩn thận ghi nhớ những yêu thích của cô.
Chuẩn bị kĩ lưỡng những gì cô muốn.
Mặc dù cô chỉ lơ đãng nhắc tới, anh cũng sẽ nhớ ở trong lòng.
Vu Tịch hiểu rõ được ý tứ lòng
anh, cũng hiểu rõ được tâm ý của nhưng người bạn của cô.
Cô rất may mắn khi có thể gặp được những người bạn này.
Cố Tân Tân cắm nên lên bánh kem.
Cô