Anh ta tìm điện thoại gửi cho cô một tin nhắn.
“Vu Tịch, quà sinh nhật của em, anh để dưới lầu cho em, sinh nhật vui vẻ.
”
Anh ta nghĩ, anh ta thậm chú còn có thể không để tâm đến việc cô ở bên người đàn ông khác, dù sao anh ra cũng thật sự có lỗi với cô, chỉ cần cô quay về với anh ta, phá đứa nhỏ, anh ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Vu Tịch lập tức nhìn thấy tin nhắn, cảm thấy ghê tởm không chịu được.
Cố Lâm Hàn ở một bên hỏi cô: “Em đang xem gì vậy?”
Vẻ mặt kia nhìn giống như ăn
phải phân.
Vu Tịch nói: “Không có gì, mùa đông phải nhìn thấy ruồi bọ thôi, mà này, cái nhẫn kim cương này, he he, chắc rất đắc…”
cố Lâm Hàn nói: “Không biết, Vô ưu mua.
”
« M
Nụ cười trên mặt Vu Tịch hạ xuống.
Cố Lâm Hàn thấy thế, cười cười, đi tới, ôm Vu Tịch dỗ cô nói: “Đúng là cô nàng lòng dạ hẹp hòi.
”
Anh duỗi tay vén tóc cô ra sau tai.
“Anh cố ý kêu người đặt ở Pháp,
em nói xem, quý hay không quý.
”
Lúc này Vu Tịch nở lại nụ cười, hì hì nói: “Được rồi, thấy anh thành ý tràn đầy cầu xin em gả cho anh, em sẽ lấy anh.
”
Thật là một cô nàng không biết xâu hô.
Cố Lâm Hàn lắc đầu.
Ngày hôm sau, trường học phát thông báo xuống, những người đăng ký các loại kỳ thi nghệ thuật được phép ra ngoài tự học luyện thi thay vì vào lớp tự học vào buổi chiều.
Đơn đàng ký của Vu Tịch đã được thông qua, tháng sau cô bắt đầu vượt qua kì thi nghệ thuật.
Còn nữa, mỗi tháng trường học đều có một kỳ thi lớn và một kỳ thi nhỏ mỗi tuần.
Giáo sư mỗi ngày đều nói, khóa văn hóa của bọn họ trên cơ bản đã học xong rồi, thời gian còn lại