Maika đương nhiên là biết An Vân Tây nhưng cô phớt lờ đi và tiếp tục nói chuyện với Cố Ngôn, giọng nhẹ nhàng và nịnh bọt.
" Dì sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh biết không? ba em rất muốn chúng ta kết hôn.
Nếu không có con hồ ly tinh đó thì có lẽ anh đã không xa lánh em rồi.
Trên đời này chỉ có em là xứng với anh thôi! Cố Ngôn chúng ta kết hôn đi nha."
Cố Ngôn cau mày đau đầu tỏ rõ vẻ chán ghét.
Từ nhỏ đến lớn anh đã đuổi cô không biết bao nhiu lần mà cô vẫn đu anh như keo 502.
An Vân Tây đi đến, kéo San về phía mình ôm cô một cách trìu mến.
Giả vờ như một người bạn thân .
Sau đó, An Vân Tây cười nhẹ nói: " Xin lỗi cô Maika, cô đang nói đến việc kết hôn.
Nhưng tôi phải nhắc cho cô biết là giữa nhà họ Hạ tôi và nhà họ Cố đã có hôn ước, nếu muốn kết hôn thì tôi e rằng chúng ta trước tiên phải ngồi xuống nói chuyện với nhau đã."
"Cái gì? Cô và Cố Ngôn có hôn ước.
Sao có thể chứ!"
"Vẫn là, cô cho là thân phận tôi không xứng với anh ấy sao?"
Maika câm nín.Nếu nhà họ Cố có thể khiến người ta phá sản, thì nhà họ Hạ cũng có thể làm người ta biến mất khỏi thành phố k trong phút chốc.
Cô tức giận bỏ đi.
Mọi người đều nghĩ An Vân Tây đang bảo vệ cho San.
Nhưng thực tế đó đều là tính toán của An Vân Tây, lợi dụng giữa nơi đông người mà tuyên bố là có hôn ước với Cố Ngôn.
Bênh vực San là để có được lòng tin của Cố Ngôn, để anh có thêm thiện cảm với cô.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích mà.
" San, có sao không? " An Vân Tây giả tạo hỏi.
"Không, tôi cảm ơn" San lắc đầu cảm ơn.
Rồi An Vân Tây nắm lấy tay San và nói một cách trìu mến " Chúng ta đi thôi, thật vui khi chúng ta được thực tập cùng nhau."
San không thích bị người khác nếu kéo, nhưng An Vân Tây nhiệt tình như vậy nên cô cũng không có ly do gì để từ chối.
Dù cả hai lớn lên cùng cô nhi viện, nhưng hai người không thân nhau là mấy.
Phía sau
Cố Ngôn nhìn theo bóng lưng của hai người, ánh mắt sâu thẳm "Thật không ngờ An Vân Tây lại giúp San."
An Vân Tây là con gái nhà họ Hạ, nhưng anh rất chậm chấp nhận nó.
"Mình luôn thấy có gì đó không