Nhà họ Hạ.
An Vân Tây trần trọc mãi đến gần sáng mới ngủ thiếp đi.
Cô rơi vào một đêm mất ngủ, khắp người đổ mồ hôi đầm đìa.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động đánh thức cô khỏi cơn ác mộng.
Nhìn thấy cuộc gọi đến là Diêm Tuấn, cô vui mừng khôn xiết.
Nhanh chóng nhấn nút trả lời, giọng nói gấp gáp: " Diêm Tuấn, tình hình bên anh như thế nào rồi?"
“Lưu Sướng đã chết" Đầu bên kia điện thoại, Diêm Tuấn cắn răng chịu đau, thanh âm yếu ớt.
"Thật tốt quá." An Vân Tây thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Khó trách hắn từ tối đến giờ không có gọi điện cho em, có anh là tốt rồi."
“ Vân Tây, anh có gặp chút phiền toái." Diêm Tuấn thở hổn hển.
An Vân Tây lúc này cũng có thể nghe được trong giọng nói của anh có điểm kỳ quái, "Anh làm sao vậy? Giọng của anh nghe không ổn."
" Anh bị bắn."
"Cái gì! Có nghiêm trọng không? Anh đang ở đâu? Anh có bị bắt không?" An Vân Tây gần như hét lên.
Điều đầu tiên cô lo lắng là Diêm Tuấn có bị bắt không, liệu anh ấy có bị bại lộ và liên lụy đến cô không?
" Anh đã trốn thoát rồi.
Vân Tây, hiện tại cánh tay phải của anh trúng đạn, máu đã ngừng chảy.
Nhưng cần phải lấy viên đạn ra." Diêm Tuấn lại nói tiếp.
"Vậy là muốn đi bệnh viện sao? Không, không, anh tuyệt đối không thể đi bệnh viện, dù sao anh cũng là bị bắn, bệnh viện quân đội của gia đình họ Hạ...!có lẽ cũng không đi được, sẽ không thể giải thích lý do trúng đạn được." An Vân Tây hoàn toàn lo lắng.
"Không sao, không cần đi bệnh viện, anh có thể tự lấy nó ra.
Chỉ là thiếu vải thứ, em có thể chuẩn bị.
Hiện tại anh đang ở khách sạn, trong căn phòng nơi chúng ta gặp nhau lần trước.
Chỉ cần mang cho anh một vài thứ, anh có thể tự xử lý.
Chờ một chút, tôi sẽ nhân tin cho bạn những gì tôi cần." Diêm Tuấn cẩn thận nói.
"Được, em hiểu rồi.
Anh đợi một chút, em sẽ tới ngay"
Ba mươi phút sau.
An Vân Tây đã tới phòng tại khách sạn.
Cô cởi những dải vải quấn quanh cánh tay anh ấy và sát trùng vết thương cho anh.
Diêm Tuấn dùng tay trái tiêm thuốc tê vào cánh tay, tuy có tác dụng giảm đau nhất định nhưng vẫn rất đau.
Anh nghiến răng và dùng đao rạch vết thương.
"Vân Tây đừng nhìn" Mặc dù trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không quên lo cho An Vân Tây cảnh tượng quá đẫm máu anh không muốn cô bị ám ảnh.
Diêm Tuấn nghiến răng, dùng nhíp đâm vào vết thương đang rỉ máu và lật ngược lại, tìm thấy viên đạn, dùng sức kéo nó ra.
Khoảnh khác nó được kéo ra, máu chảy ra rất nhiều.
Anh nhanh chóng lấy băng ép vào vết thương cầm máu.
Một lúc sau, anh ta tiêm hai mũi thuốc chống viêm vào tĩnh mạch gần vết thương "Được rồi, lấy ra rồi, em giúp anh bằng bó vết thương." Diêm Tuấn thở hổn hển nói.
An Vân Tây quay lại và cảm thấy choáng khi nhìn thấy vết thương đẫm máu.
"Anh có cần thêm một ít bột chống viêm không?" Cô ấy hỏi.
An Vân Tây đã rải đều bột chống viêm lên vết thương dán vài miếng gạc và dùng băng quân chặt lại.
An Vân Tây đỡ Diêm Tuấn từ dưới đất lên giường, sau đó để anh nằm xuống, để tránh máu thấm vào khăn trải giường và để lại dấu vết không cần thiết Diêm Tuấn dựa vào thành giường, mặc dù môi tái nhợt nhưng anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, khắp người không còn mồ hôi nữa.
An Vân Tây gói tất cả khăn, gạc, bông gòn, thuốc tiêm, dao phẫu thuật và đồ dùng trên mặt đất đã qua sử dụng vào túi rác đen, Trong phòng ngoại trừ mùi máu tanh con chưa tiêu tán ra, những thứ khác đều trở lại như cũ.
" Vân Tây, đem đồ vật đều để ở chỗ này đi, nghỉ ngơi một ngày là có thể xử lý." Diêm Tuấn chăm chủ nói.
"Được.
Có đói bụng không? Em đi mua đồ ăn cho anh" An Vân Tây nói xong đang định đứng dậy, lại bị Diêm Tuấn kéo lên giường, ngã vào trong lòng anh
" Anh không đói.
Tất cả những gì anh muốn bây giờ là ôm em."
Hai người ở trong phòng một ngày, bên ngoài trời đã tối hẳn, An Vân Tây gọi đồ ăn lên phòng.
Sau khi nghỉ ngơi cả ngày, Diêm Tuấn cũng đã hồi phục phần lớn sức lực nhờ sức mạnh thể chất siêu phàm của mình.
An Vân Tây tắm trong phòng tắm thây quần áo sạch sẽ và đi ra.
“ Em phải về rồi."
"Ừm.
Em mau trở về đi."
An Vân Tây lấy chiếc túi của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại và rồi khỏi dãy phòng.
Khi cô đến sảnh ở tầng một.
Cảnh tượng quen thuộc lại diễn ra.
Trước mặt cô, cách đó không xa Cố Ngôn đang đứng trong sảnh của khách sạn, thỉnh thoảng giơ cổ tay lên nhìn đồng