Lúc này, San đột nhiên đứng dậy và quỳ xuống trước mặt bà Triệu một cái "phịch".
Bà chưa kịp nói, giọng cô đã nghẹn ngào "Bà ơi, cháu biết bà rất quý cháu.
Cháu cũng chân thành coi bà như bà của mình.
Cháu lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không có người thân thích.
Cháu cảm ơn bà đã cho cháu tình cảm của một người thân.
Nhưng Cố Ngôn và An Vân Tây đang yêu nhau họ đã có con với nhau, bà cũng sắp có cháu cố.
Nên bà hãy chấp nhận đều đó.
Sau này, cháu cũng sẽ thường xuyên về thâm bà, cháu hứa đấy."
Khi San nói, cô ấy đã bật khóc mà không nhận ra điều đó.
Bệnh tình của cô vẫn chưa khỏi hẳn, da thịt nàng lúc này xanh xao, yếu ớt, nước mắt vẫn còn.
Cố Ngôn không nói gì, nhìn cô trái tim anh nặng trĩu và nhói đau mà không thể giải thích được.
Anh và San là một cuộc hôn nhân giả, anh nên có trách nhiệm với An Vân Tây, và bà đã dạy anh như vậy từ khi còn nhỏ.
Nhưng tại sao anh lại cảm thấy đau khổ như vậy? Như hàng ngàn con kiến gặm nhấm trái tim mình.
Theo ý của San, Anh phải cưới An Vân Tây.
Cô ấy không muốn trở thành một người thứ ba.
Những lời nói của San đã khiến trái tim của bà Triệu cảm động.
Căn phòng im lặng đến mức không ai dám phát ra tiếng động.
Một lúc lâu sau, Triệu Cẩm Dung thở dài một hơi, bà hỏi Cố Ngôn, " con cũng nghĩ vậy sao? Quyết định ly hôn với San?"
Khuôn mặt tuấn tú của anh không có biểu cảm gì, anh chỉ nhẹ gật đầu, "Bà ơi.
Con đã hạ quyết tâm, đây là trách nhiệm của con."
"Tôi muốn gặp An Vân Tây.
Cô chờ thông báo của tôi rồi sắp xếp để cô ấy đến đây gặp tôi." Triệu Cẩm Dung dùng hết sức chống nạng, run rẩy đứng lên.
" San nhanh chóng giúp bà ổn định, "Bà, cẩn thận.
Bà có mệt không? Con sẽ giúp bà về phòng."
“Không, ta sẽ tự quay về.” Triệu Cẩm Dung nhìn San đầy ẩn ý, và vỗ vai cô một cách nặng nề.
Vẻ thất vọng trên mặt khó che giấu, bà bước từng bước nặng nề và loạng choạng trở về phòng.
Sau khi bà Triệu rời