Sau đó, San mới nhận ra rằng anh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng, so với sự bừa bộn của cô, anh ấy đã ăn mặc gọn gàng.
Bắt gặp đôi mắt đen của anh, nhớ lại những gì mình đã làm đêm qua, cô như muốn đào cái hố nhảy xuống.
"Em có nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua không? Em đã làm gì với anh, có nhớ không?" Anh hỏi với giọng trêu đùa.
San cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.
Cô nhớ hết, xoa xoa, sờ sờ khắp nơi,suýt chút nữa đã lột [email protected] anh.
"Không ...!tôi không nhớ ..." San trả lời với lương tâm cắn rứt.
Đôi mắt dài và hẹp của Cố Ngôn giật giật, chỉ thấy điều đó thật buồn cười.
Cô còn không dám thừa nhận.
Không giống với phong cách thường ngày của cô.
Khi San cúi đầu xuống, cô nhận ra rằng mình đã thay đồ ngủ.
Hơn nữa, bên trong cô ấy rất mát mẻ, lại còn không mặc [email protected] lót? ...
" Đồ ngủ này anh thay? Đồ lót trong người ..." Cô ngây người hỏi.
Cố Ngôn chế nhạo, "Chúng ta đã ngủ với nhau."
“Không thể!” San nhướng mắt, giọng nói đột nhiên cao hơn một chút, “Rõ ràng là không phải, anh kêu Lâm Phong tiêm thuốc an thần cho tôi”
Cố Ngôn nhếch lên khóe môi, "Cho nên tối qua em đều nhớ rõ, vừa mới bị mất trí nhớ tạm thời à?"
San, "..."
Anh đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường và nhìn cô.
Cúi người, từng chút đến gần cô, môi anh kề sát lỗ tai.
Giọng nói đầy quyến rũ, " Anh đã làm tất cả mọi thứ, trừ việc ngủ với em."
"Bùm" một tiếng, mặt của San như bốc hỏa, nóng đến mức có thể luộc được một quả trứng, tim đập dữ dội, rốt cuộc không thể kiềm chế được.
“Tôi, tôi đi đánh răng rửa mặt.” Cô vươn tay đẩy anh sang một bên, từ trên giường bật dậy.
Anh đi theo cô vào phòng tắm, nghiêng người dựa vào tường và nhìn cô.
Cô lại nhẹ giọng nói " cảm ơn anh đã cứu."
Ngay khi cô vừa đánh răng xong.
Đột nhiên, vòng eo thon thả của cô bị anh kéo mạnh, xoay người lại.
"Đừng nghĩ anh là thánh.
Anh chỉ không muốn làm chuyện đó với em khi em không tỉnh táo." Giọng anh hơi tối và có chút chán nản, "Bây giờ, em tỉnh rồi.
không cần nói lời cảm ơn, có nên bù đắp không? Mất mát của anh tối hôm qua?"
Tim cô đập nhanh.
Ý anh ấy là gì? Làm gì để bù đắp cho anh ấy?.
Ngay khi bầu không khí như đông cứng lại, điện thoại reo lên.
Cố Ngôn lấy điện thoại trong túi áo vest ra.
Đây là điện thoại di động của San, đêm qua điện thoại của cô bị tên xã hội đen đeo khẩu trang đá đi, Từ An Ninh cầm lên thì màn hình bị vỡ, nhưng không ảnh hưởng đến điện thoại lắm.
Thấy đó là cuộc gọi của An Vân Tây, anh cau mày trả lời: " Có Chuyện gì?"
"Anh Cố Ngôn, San, San ...!Đầu dây bên kia, An Vân Tây hiển nhiên là sững sờ.
Tại sao Cố Ngôn lại là người trả lời điện thoại?
Anh đặt điện thoại bên tại San,nói " là An Vân Tây gọi."
“Có chuyện gì vậy?” San hỏi.
“Ồ, là vậy, mẹ mình muốn gặp cậu, khi nào rảnh đến nhà mình uống trà chiều?” An Vân Tây nghiến răng hỏi ở đầu dây bên kia.
Cô ấy đã cố gắng hết sức để không để giọng nói của mình bị lộ khuyết điểm, và đã rất cố gắng chịu đựng.
San thực sự đã ở với Cố Ngôn, đêm qua Lưu Sướng đã gọi cho cô ấy và nói có người đã cứu San.
An Vân Tây không biết ai đã cứu San.
Cô thức đến gần sáng, cuối cùng viện cớ gọi cho San để xác nhận.
Không ngờ Cố Ngôn đã thực sự cứu được San, và điều cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Nghĩ đến đây, cô tức đến mức muốn bóp nát màn hình.
"Lưu Sướng thật vô dụng! "
“Tới nhà cô?” San đầu tiên là sửng sốt, do dự một chút, khẽ cau mày phản bác, “Không thích hợp lắm, mấy ngày nữa gặp nhau ở quán cà phê đối diện.
nhóm ở tầng dưới, được không?"
"Được rồi.Tạm biệt!"
Đầu bên kia, An Vân Tây vội vàng tắt điện thoại, rốt cuộc không chịu nổi nữa, đập mạnh một cái điện thoại xuống nền đá lạnh lẽo, vỡ tan tành.
Cố Ngôn cũng đã nghe