Vừa lúc Mặc Đình Khâm đưa mắt về phía cô, ánh lên sự ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thả lỏng lại.
Anh kéo mạnh cô thư kí xuống, theo quán tính ngã ngồi vào đùi anh, thân hình đ ẫy đà đó dán chặt vào người anh như muốn hoà vào làm một.
Mặc Đình Khâm đưa ánh mắt đầy giễu cợt về phía Hàn Vi, khoé môi mỏng cong lên như thách thức:"Cô đến đây làm gì?"
Hàn Vi vẫn đứng đơ như tượng ở đó nãy giờ.
Cô cảm thấy mình bỗng dưng như trở thành một con ngốc, sống mũi cay xè.
Cố nén lại nước mắt chực tuôn ra.
Nặn ra một nụ cười gượng đến cứng đờ.
"Nếu anh bận việc..
vậy...em về trước!" Hàn Vi không thể chịu đựng thêm được cảnh tượng này, tim cô nhói lên từng cơn.
Cô đặt túi thức ăn xuống bàn trà, xoay lưng muốn bỏ đi.
"Đứng lại đó!"
Vốn tưởng mình sẽ cảm thấy vui với trò đùa này, nhưng giây phút cô quay người đi, mắt anh sa sầm xuống, thoáng chốc lạnh tanh.
Đẩy cô gái đang ngồi trên đùi mình ra, hương nước hoa cô ta dùng nồng nặc đến nổi anh muốn không thở được.
Mặc Đình Khâm lườm mắt:"Ra ngoài!"
Cô lập tức ỏng ẻo tức giận bước ra, giây phút chạm mắt với Hàn Vi, ánh mắt cô ta sắc như lưỡi dao găm, vẻ mặt đầy bất mãn.
Hàn Vi cũng thoáng giật mình.
Cô ta có chút quen.
Ngô Băng Uyển? Từ ngày đó, cô ta đã cắt đứt mọi liên lạc với cô, bỗng dưng lại xuất hiện ở nơi này?
"Em mang cháo nóng đến cho anh! Ăn một chút sẽ nhanh giải cảm!" Hàn Vi vẫn cúi gằm mặt xuống, mắt nhìn mũi giày của mình.
Cô mở nắp ra, hương thơm toả ngào ngạt, vì đây là hộp đựng và túi giữ nhiệt nên thức ăn bên trong vẫn còn rất nóng, bốc cả khói mỏng.
"Lại đây!"
Hàn Vi bưng hộp cháo, chần chờ một vài giây rồi bước về phía bàn anh đang ngồi.
Đặt xuống bàn, không mảy may nhìn anh lấy một cái.
Mặc Đình Khâm tỏ vẻ không vui.
Anh nhích ghế xoay của mình ra xa bàn một chút, đưa một bên chân dang ra.
"Ngồi xuống!"
Hàn Vi vẫn đứng ở đó, liếc nhìn xuống đùi anh.
Có chút bài xích.
"Chê bẩn à?" Mặc Đình Khâm cong khoé môi, chờ đợi xem biểu hiện của Hàn Vi.
Cô hít sâu một hơi, ngồi xuống.
Mặc Đình Khâm khẽ cười, nhích hai chân mình sát lại, như đang muốn trói chặt cô, không cho cơ hội bỏ chạy.
Anh lấy ngón tay, vân vê lọn tóc dài óng mượt, xoay xoay vòng tròn, tay kia chống lên bàn, tì cằm vào, chăm chú nhìn cô, ánh mắt nuông chiều.
"Giận rồi à? Nói xem, lúc chiều cô đã đi đâu?" Anh nhàn hạ hỏi, vừa nghịch tóc, như một bác sĩ đang thăm dò tâm lí.
"Anh cho người theo dõi em sao?" Chuyện gì anh cũng có thể biết được, Hàn Vi có chút sợ hãi.
"Cô nên nhớ, Mặc phu nhân của tôi dù có đi đâu, làm gì cũng sẽ được chú ý đặc biệt! Đừng để tin tức tôi bị cắm sừng lộ ra trên mặt báo, cô không gánh nổi đâu!" Mặc Đình Khâm vẫn giữ thái độ như cũ, bình thản đến lạ lùng.
"Em có công việc, nên hợp tác cùng Venus, chỉ vậy thôi, anh đừng hiểu lầm!" Hàn Vi không biết vì lý do gì, cô phải cuống cuồng lên giải thích, cô sợ anh hiểu lầm...
"Ồ? Mặc Đình Khâm đây vẫn còn nghèo đến nổi không lo được người vợ như cô sao?"
"Không phải vậy! Anh đừng nói lời khó nghe nữa!" Hàn Vi cảm thấy chạnh lòng, cô biết anh đang nghĩ gì!
"Khó nghe, làm sao khó nghe bằng những