Đây là một nhà hàng mang đậm phong cách Trung hoa, nhưng pha lẫn vài chi tiết Nhật Bản.
Không gian cũng rất sang trọng, ánh đèn vàng làm cho không khí thêm phần ấm cúng.
Hàn Vi lật giở sơ qua thực đơn, cô chú ý tới rau cải xanh nấm hương mà Mặc Đình Khâm thích ăn nhất, cả món cá mú hấp ngũ vị và cuối cùng là lẩu Tứ Xuyên siêu cay tê mà cô thích.
"Cho tôi Cải xanh xào nấm hương, cá mú hấp ngũ vị và..."
"Lẩu Tứ Xuyên" Mặc Đình Khâm cũng vừa lật thực đơn, vừa gọi món.
Không ngờ lại đồng thanh gọi món ăn mà đối phương thích nhất.
Hàn Vi có chút bối rối, lẩu Tứ Xuyên siêu cay là món ngày xưa khi quen nhau, cô thường nài nỉ anh dẫn mình đi ăn, có lần vì ăn quá nhiều lần trong thời gian dài đến mức cô suýt viêm dạ dày, khiến anh nhất quyết không cho cô ăn nữa, chỉ khi đến dịp quan trọng gì đó, xem như là phần thưởng cho cô mới được cho phép ăn một ít.
"Anh vẫn còn nhớ...."
"Chỉ đơn giản là thuận miệng gọi trong mục best seller của quán thôi!" Mặc Đình Khâm vẫn thờ ơ đọc tiếp trong thực đơn.
"À! Em nghĩ nhiều thôi!" Hàn Vi dập tắt dần nụ cười đang nhen nhóm, chuyển thành cười trừ trong gượng gạo.
"Hôm nay là dịp gì sao? Sao chúng ta..
lại ra ngoài ăn?" Hàn Vi thấy không khí này thật sự rất ngại ngùng, đã quá lâu rồi cô không có cảm giác ăn ở ngoài với anh, có chút thắc mắc.
"Tuỳ hứng, không có gì hết!" Mặc Đình Khâm cầm ly nước lọc lên, uống một ngụm, mơ hồ nghĩ đến gì đó.
Các món ăn nhanh chóng được bày lên mặt bàn, trông vô cùng hấp dẫn và đẹp mắt.
Nồi lẩu Tứ Xuyên ở giữa đã sôi lùng bùng, toả hương cay ngào ngạt, Hàn Vi không kìm được nước miếng đang tứa ra trong khoang miệng mình, lâu lắm rồi cô không ăn.
Mặc Đình Khâm giật lấy muôi múc canh từ tay cô đang nhấp nhỏm sợ bỏng.
Anh cầm bát, bỏ đầy đồ ăn vào cẩn thận và đặt lại phía trước mặt Hàn Vi.
Cô cầm đũa lên, gắp thức ăn thưởng thức, húp nước lẩu cay xì xụp đến toát cả mồ hôi nhưng vẫn ăn ngon miệng.
Cái đầu vừa ăn vừa lắc lư nhẹ khoái chí.
Nhìn cặp mắt long lanh trước nồi lẩu nóng mà thích thú, bất giác Mặc Đình Khâm cong môi cười.
Anh thích nhất là dáng vẻ này của cô, trước món mình thích, phấn khích đến đáng yêu.
Cứ thế, anh cứ liên tục rót nước vào cốc cạnh cô.
Hàn Vi chỉ chăm chú tập trung ăn, vì cay đến bỏng lưỡi nên luôn miệng vừa ăn lại vừa uống.
Không để ý đến ly nước bên cạnh cứ vừa hết rồi lại đầy.
Còn anh, chỉ tập trung vào chăm chú nhìn cô ăn, đáy mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Điện thoại Mặc Đình Khâm đổ chuông..
"Ngô Băng Uyển?"
"À! Không sao!"
"Được! Cô mua đi! Bao nhiêu cũng được!"
"Hết bao nhiêu cứ việc báo với trợ lí Kim, cậu ta sẽ kí séc thanh toán cho cô!"
Hàn Vi vừa ăn vừa ráng vểnh tai mình lên.
Thấy thái độ anh như vậy, cô lại mất hứng ăn uống.
Nói chuyện với Ngô Băng Uyển sao? Sao lại ôn nhu như thế? Đối với mình thì lúc nào cũng lạnh như băng.
Mặc Đình Khâm tắt máy, nhìn sang Hàn Vi đã buông đũa.
"Sao thế? Không ăn nữa?"
"Em no rồi! Về nhà đi!" Hàn Vi thấy khó chịu, tâm trạng có hơi bực dọc,