Mặc Đình Khâm vừa xuất hiện đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người xung quanh, các cô gái cũng ngay lập tức mà dặm lại lớp son phấn kỹ càng, có người còn cố ý kéo cổ áo xuống sâu hơn một chút.
Người làm ăn trong giới thì thi nhau đến chào hỏi nhiệt tình.
Anh vẫn là một trang âu phục đen tuyền, áo vest phẳng phiu không một nếp nhăn.
Gương mặt góc cạnh với ngũ quan hoàn mỹ như tạc tượng cùng sống mũi thẳng tắp càng làm cho mọi đường nét trở nên nam tính bức người.
Đứng giữa một đám đông, nhưng Mặc Đình Khâm trở nên nổi bật, khác biệt bởi phong thái luôn toát lên sự lãnh đạm, cao ngạo.
Anh trầm tĩnh như một màn đêm thanh sạch, khiến cho người đối diện có cảm giác muốn chạm nhưng không thể nào với tới được.
Ánh nhìn của Hàn Vi dời sang người con gái đang sánh bước bên cạnh anh.
Dáng người lả lướt thướt tha, thân hình được phô bày hết cỡ với chiếc đầm đuôi cá bó sát vào người, khoe trọn vòng ngực cỡ lớn đẫy đà, mời gọi mọi ánh nhìn.
Ngô Băng Uyển luôn nhìn anh với ánh mắt đầy tình ý, dịu dàng đến mức khiến cho ai cũng muốn ôm lấy mà cưng chiều.
Hàn Vi cứ đứng đờ người ra, lúc nhìn sang Mặc Đình Khâm đã thấy anh cũng nhìn về phía cô tự bao giờ.
Ánh mắt ấy như một vực thẳm, sâu hun hút, như muốn cuốn lấy cô vào nó mà nuốt trọn.
Lúc ý thức sựt tỉnh đã thấy anh đến càng gần hơn về phía cô, trái tim Hàn Vi đập nhanh loạn nhịp, sự hồi hộp trong lòng dâng lên, có chút chột dạ, rụt rè như bị bắt quả tang tại trận khi đang lén lút làm chuyện xấu.
Mặc Đình Khâm đi đến bên bàn, đặt tay lên chiếc eo nhỏ của Hàn Vi kéo về phía mình, tách cô ra khỏi Nghiên Thế Đàm.
Quán tính của lực kéo quá nhanh và bất ngờ nên khiến cho cô ngã cả thân người mình vào người anh.
"Bà xã! Thì ra em ở đây! Không nói với anh tiếng nào? Là muốn bị phạt sao?"
Mặc Đình Khâm siết chặt eo cô, càng ghì cho cơ thể cô dính sát vào người mình.
Khoé môi từ từ cong lên, ghé vào tai cô,cất giọng như đang trêu ghẹo.
Hàn Vi thấy mặt mình nóng bừng bừng, nơi thắt eo như có dòng điện chạy ngang, tê rân mà như rực lửa.
Hơi thở ấm của anh phả vào bên tai, lan nhanh xuống vùng cổ, tưởng chừng như có thể làm cho mạch máu cô muốn vỡ tung.
Mùi hương thanh mát vấn vít từ bên cạnh loanh quanh nơi đầu mũi Hàn Vi, len lỏi vào tâm trí đang trống rỗng, mất đi hồn vía.
"Havis! Cô...!cô chính là Mặc phu nhân?"
Ngô Tuyết Tuyết đang vui mừng đến phát điên vì thấy Mặc Đình Khâm xuất hiện.
Anh là niềm mong ước xa vời của biết bao nhiêu trái tim phụ nữ, cô cũng không ngoại lệ.
Mỗi nơi anh đến, cô luôn tìm kiếm bóng hình anh.
Ngưỡng mộ khí chất ngút trời của anh đến u mê không lối thoát.
Nhưng giây phút anh ôm cô ta....
Thì ra chính là cô? Người phụ nữ này, cô xứng sao??
"Không ngờ cô đúng là Mặc phu nhân, vậy mà tôi lại không nhận ra! Hôm nay cô cùng đi với Nghiên tổng, làm tôi cứ tưởng hai người là một cặp! Nhưng mà...!dù sao ngài Mặc cũng là chồng cô mà? Đi với người đàn ông khác sao không nói với anh ấy một câu nào thế?"
Ngô Tuyết Tuyết bày ra vẻ mặt như rất thân thiện, cố tình người nói với Hàn Vi nhưng thật ra là muốn nhấn mạnh hàm ý khác.
Cô ta giấu đi ánh mắt sắt như dao găm của mình, khuôn miệng gượng gạo mà nở nụ cười đến thơ ngây vô tội.
"Em..
Em với Nghiên tổng chỉ đơn thuần muốn gặp cô Ngô đây để tỏ thành ý hợp tác với Venus và Havis mà thôi! Em..."
Hàn Vi sao không nhận ra được thau nước bẩn mà Ngô Tuyết Tuyết muốn hắt lên người mình? Cô muốn nói rõ cho anh biết, tâm trạng rối bời lo lắng, hai bàn tay bất giác lạnh lên, đan vào nhau.
"Em nói xem, là anh không nuôi nổi em sao? Còn làm cho Nghiên tổng bị hiểu lầm trước mặt người khác!"
Mặc Đình Khâm một tay vòng qua eo, một tay đưa lên