Vừa bước ra khỏi cổng trại giam, Hàn Vi cố hít lấy không khí trong lành ngoài trời, khi nãy vào không gian ngột ngạt đó, nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ của Hàn Thất, coi dường như không tin vào mắt mình.
Hàn Thất từng là một cậu ấm được nuông chiều đúng nghĩa.
Đối với Hàn gia, mặc dù không thể so bì được với thế lực của Mặc Thị nhưng cũng được coi là có danh tiếng trong giới thượng lưu.
Hàn gia thịnh thế nhất là vào 4-5 năm trước, khi ấy Hàn Vi tầm khoảng 17-18 tuổi.
Đối với Hàn gia nhiều đời, con trai vẫn là đích tôn được coi trọng hơn hết.
Nên từ bé, Hàn Thất muốn thứ gì thì có thứ đó.
Họ hàng xung quanh cũng cưng như cưng trứng, hết mực quan tâm.
Còn đối với Hàn Vi, ai cũng xem cô như bình hoa di động, lúc thì vài câu quan tâm qua loa, lúc coi như không thấy.
Nhưng đến khi hoạn nạn mới biết lòng nhau, ai ai cũng trở mặt.
Khi cô trở về, gọi điện không một ai nghe máy, nếu có thì cũng là thẳng thắn chối từ, không dám dây dưa vì sợ liên luỵ.
Năm ấy, Hàn Vi có một mối tình thuần khiết như bao thiếu nữ khác.
Người cô yêu là đàn anh khoá trên- Mặc Đình Khâm.
Anh khi đó tuấn tú đến nỗi, người con gái nào cũng phải say đắm trước vẻ đẹp trai ấy.
Gia cảnh anh cũng rất tốt, chỉ là Hàn gia khi ấy được xem như vượt trội hơn.
Anh học rất giỏi, phải nói là vô cùng ưu tú.
Được xem như bảo vật của cả trường Đại học Thanh Hoa.
Ngược lại, Hàn Vi lúc ấy học lực lại kém rất nhiều, đều là nhờ vào "người thầy" là anh để ôn thi cật lực.
Cô muốn được thi vào Thanh Hoa, được học cùng trường với anh, muốn lúc nào cũng ở bên cạnh anh, không cho bất cứ cô gái nào khác có cơ hội.
Tính tình Hàn Vi lúc đó rất bướng bỉnh, nhưng vẻ đẹp của cô cũng thuộc vào nhóm hoa khôi khi ấy.
Cô có vẻ đẹp trong trẻo và ngọt ngào, nước da trắng ngần như phát sáng và mái tóc dài rất đẹp.
Mỗi khi họ nắm tay nhau đi dạo, đều nhận được rất nhiều ánh mắt trầm trồ cảm thán đầy ngưỡng mộ.
Ai ai cũng thốt lên khen ngợi vì trông họ rất đẹp đôi.
Hàn Vi như trở lại với thực tại, nhớ đến câu hỏi của Hàn Thất trong phòng thăm nuôi.
"Chị sống có tốt không? Em đã nghe về tin tức của chị và Mặc Đình Khâm! Anh ta..
không những không hận chị mà lại đi giúp Hàn gia ta sao?"
Không hận sao? Tất nhiên phải là rất hận là đằng khác! Tất cả đau khổ hôm nay cũng là cô chuốt lấy, làm sao trách người đó được? Huống hồ, người đó còn giúp cô bao nhiêu chuyện, có đau khổ thế nào cô cũng phải nuốt lấy bồ hòn làm ngọt mà thôi..
Hàn Vi vẫn luôn suy nghĩ trong đầu, làm sao để cô có thể đền đáp cái ơn lớn hơn trời này lại cho anh đây?