Gặp lại Hàn Duật ở đây là một diễn cảnh có lẽ cả đời này Tô Nhược chẳng bao giờ nghĩ tới , bởi vốn , hai người đã buông tha cho nhau
- " Có chuyện gì sao ? "
Cô lấy lại bình tĩnh , nhẹ nhàng hỏi anh
- " Hàn Tổng rảnh rỗi đến tìm tôi như thế này chắc hẳn có chuyện gì nghiêm trọng lắm "
Tô Nhược không có ý định mở cửa nhà như là tỏ thái độ không muốn mời anh vào nhà . Hàn Duật nhìn Tô Nhược hừ lạnh , gan của cô ngày càng lớn .
- " Không có chuyện gì , tôi chỉ muốn mời em đi ăn đêm và tán gẫu "
Lại đi nữa sao , Tô Nhược thở dài , hôm nay cô mệt lắm rồi , vậy nên cô khéo léo từ chối
- " Hôm nay tôi không khoẻ , mai còn phải đi làm , anh có thể hẹn hôm khác được không? "
Hàn Duật lạnh lùng liếc cô ra vẻ cảnh báo , cô có thể đi xem phim , đi uống nước với hai người đàn ông mà ngang nhiên từ chối anh sao ?! Nghĩ gì cơ chứ !
Gác lại suy nghĩ của mình , Hàn Duật một tay cầm cổ tay mà lôi kéo Tô Nhược đi mặc cho sự phản đối của cô .
—————-
Thử nói xem , bị ép đi ăn như này làm sao Tô Nhược cô có
- " Tô Nhược , cô khó chịu cái gì chứ ?
- " Anh còn hỏi sao . Anh ức hiếp tôi như này vui lắm à ? Anh chán ghét tôi , nói đuổi là đuổi ,cút là cút anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không ? Giờ anh lại muốn tìm tôi làm phiền thì làm phiền , muốn vui vẻ với anh là phải vui vẻ , tôi đâu phải con rối của anh ! "
Giọng điệu của Tô Nhược vô cùng ấm ức và bất mãn , mặt cô cũng đỏ lên , cô hơi ngà ngà say . Hàn Duật chạnh lòng nghe Tô Nhược trách móc , trái tim bỗng run lên khe khẽ . Anh đứng dậy thanh toán tiền , rồi bế bổng cô tiến về phía xe của mình .
Tô Nhược quả thật rất mệt , cô đã ngủ gục trong vòng tay anh , bộ dạng không khác gì chú mèo nhỏ khiến người ta muốn yêu thươnh chăm sóc . Hàn Duật cười khẽ
- " Tô Nhược đúng là đồ ngốc , đồ ngốc cần được bảo vệ mà người bảo vệ em cũng chỉ có thể là tôi "
Hết Chương