Cả gia đình nhìn nhau bèn thở dài.
Hoa Quân Tử nhìn Tuyết Mai nói: "Thôi được, nó muốn như thế nào thì cứ như thể đấy đi.Dù sao nó cũng không có khiếu kinh doanh.Cơ nghiệp của nhà họ Hoa đành phải nhờ hết vào Tử Đằng rồi"
Tử Đằng nhìn cha mẹ rồi lại quay sang nhìn em mình.
Tuyết Mai khẽ cầm tay cô lên ân cần: "Chị hãy thành toàn cho em nhé! Em cũng sẽ cam kết bồi thường tất cả những tổn thất của Hoa thị và cả việc tham gia lớp giáo dưỡng nhân cách và đạo đức nữa"
"Thật ra chị cũng không yêu cầu em phải đóng phạt tiền gì cả.Lúc đó chỉ là nói để Đường Yên Nhi không tranh cãi nữa mà thôi.Còn lớp giáo dưỡng em có thể không đi"
Tử Đằng bèn nói.
Tuy nhiên Tuyết Mai lại lắc đầu: "Không, những chuyện mà em gây ra em sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.Cứ coi như là một lần em phải trả giá những gì mà em đã làm cho chị và cho cả tập đoàn Hoa Thị"
Tử Đằng nhìn em mình mà thở dài: "Ngốc ạ! Bởi lúc đó em vẫn chưa hối cải nên chị mới phải làm vậy.Nhưng hiện tại em lấy tiền ở đâu ra để bồi thường tổn thất đây?"
Những lời mà Tử Đằng nói làm cả nhà họ Hoa nhìn nhau khó xử.
Nhưng dường như Tuyết Mai đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Con sẽ bán tất cả trang sức của mình, của hồi môn mà trước khi cưới cha mẹ đã cho.Cộng với mớ tiền từ trước đến giờ tích góp được.Con nghĩ rằng cũng đã gần đủ.Còn nợ sau đó sẽ từ từ trả sau, mọi người thấy có được không?"
Không gian phòng khách trở nên im ắng.
Hoa Quân Tử träm ngâm không rõ ông đang suy nghĩ như thế nào.
Còn Tử Đằng hiện tại cũng rất khó xử.
Bạch Lệ Thu lúc này mới quay sang nói với Tử Đằng: "Thật ra chuyện này như vậy cũng ôn thỏa rồi.Tử Đằng, con hãy để cho em con chịu trách nhiệm về những gì nó làm một cách đến nơi đến chốn.Như vậy sau này nó sẽ trưởng thành hơn"
"Đúng vậy, mẹ con nói đúng.Dù gì đi nữa cũng phải có người đứng ra gánh vác chuyện này"
Hoa Quân Tử lên tiếng.
Tử Đằng suy nghĩ khá lâu, sau đó cũng gật đầu: "Thôi được rồi.Nếu em muốn