Nhìn thấy tờ giấy ly hôn đã có đầy đủ chữ ký, tâm trạng của Tuyết Mai bỗng nhiên chùng xuống.
Cuối cùng cô cũng quyết định mở miệng: "Em có thể vào thăm Tiểu An một lát không?"
Minh Hải thấy vậy cũng vô cùng xót xa nên gật đầu: "Thôi được, anh dẫn em đi"
Bạch Lệ Thu lúc này cũng đứng dậy quay sang Hoa Quân Tử: "Tôi cũng muốn vào thăm cháu.Ông ở lại đây trò chuyện với Lâm lão gia nhé!"
Nói rồi cả hai mẹ con theo Minh Hải lên lâu.
Cánh cửa phòng đột nhiên hé mở.
Bên trong Tiểu An đang nằm ngủ say sưa, hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện xảy ra giữa cha mẹ nó.
"Con đi xuống dưới nhà một lát, bác và Tuyết Mai cứ tự nhiên nhé!"
Minh Hải trịnh trọng nói.
Cách xưng hô đối với Bạch Lệ Thu đột nhiên thay đổi làm cả hai người giật mình.
Tuyết Mai cảm nhận có một nỗi đau đang len lỏi trong tim cô.
Mới đây thôi anh còn xưng cha mẹ với song thân của cô.
Nay gọi bằng "bác"nghe xa cách và có phần lạnh lùng.
Bạch Lệ Thu cũng thoáng sững sờ, nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Được rồi, con cứ làm chuyện của con đi.Bác thăm cháu một chút rồi về."
Minh Hải cũng biết nhất thời thay đổi cách xưng hô thật quá vô tình nhưng anh cũng không còn cách nào khác.
Tuyết Mai nhìn Minh Hải với ánh mắt long lanh ngấn nước: "Anh gọi mẹ em là bác, vậy còn em anh gọi là gì?"
Câu hỏi đột ngột của Tuyết Mai làm Minh Hải ngớ người ra.
Suy nghĩ trong giây lát, anh liền mở miệng: "Anh sẽ gọi em là mẹ của Tiểu An được chứ? Dù sao em cũng là người phụ nữ đã sinh con cho anh."
"Thế sao? Nghe thật có lòng.Vậy em cũng sẽ gọi anh là bố của Tiểu An.Chúng ta đến ngay cả tên của đối phương cũng không muốn gọi.Vậy tình nghĩa của chúng ta còn lại gì?"
Tuyết Mai nhìn Minh Hải với ánh mắt thất vọng khôn nguôi.
Mọi công tác chuẩn bị đang rất khẩn trương.
Phùng Đức Cường vì không yên tâm